pacman, rainbows, and roller s
Truyện ngắn Sợi nắng mai đi lạc

Truyện ngắn Sợi nắng mai đi lạc

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện ngắn Sợi nắng mai đi lạc

Lần đầu tiên tôi gặp K. là vào một ngày mùa hè nắng.

Khi đó K. mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, miệng nở một nụ cười tươi rói. Đó là ngày đầu tiên K. chuyển đến thành phố này.

***

Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu tại sao K. lại chọn thành phố chẳng mấy đông đúc này làm điểm dừng chân khá dài trong chuỗi hành trình của cậu. K., cậu ấy là một ca sĩ. K. bắt đầu đi hát vào năm mười ba tuổi, đã tròn ba năm kể từ ngày K. bước chân vào con đường ca hát chuyên nghiệp. Giọng hát ngọt, làn da trắng trẻo, K. dễ dàng trở nên nổi tiếng. Ngày đầu tiên K. đến trường, tất cả mọi người đều ùa ra hành lang, ngó xuống sân trường tìm bóng dáng cậu. Tôi ôm tập sách trong tay, thơ thẩn đi dọc theo dãy hành lang tầng một, thấy K. đi theo thầy hiệu trưởng, vất vả tìm cách thoát ra khỏi đống người hâm mộ. Tôi đứng từ xa, nhìn K. và vẫy chào. Trước khi dáng K. gầy gầy khuất sau dãy hành lang dài, K. quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi và mỉm cười thật tươi.


***

Tôi lén nhìn sang K., cậu ấy vẫn chăm chú vào những con số trước mặt. Chúng tôi đang ngồi cạnh nhau trong thư viện thành phố, tôi rời mắt khỏi gương mặt nhìn nghiêng của K., hơi lơ đãng ngó ra khỏi cửa sổ. Sợi nắng tinh khôi buông mình trên mặt bàn gỗ phủ đầy bụi. Trên bậu cửa sổ có chú chim sẻ nâu ngơ ngác nhìn quanh.

Đột nhiên, K. gập cuốn sách lại và khẽ gọi tên tôi. Tôi hơi nghiêng người, quay đầu lại, bắt gặp gương mặt cậu sáng bừng trong nắng.

K. nói K. đã giải xong mấy phương trình thầy giáo giao, cậu hỏi tôi, Mèo có thích đi ăn kem không, K. mời. Tôi gật đầu, không quên nói, chúng mình đi bộ ra biển, được không K.?

***

Thành phố nơi chúng tôi đang sống nằm bên cạnh biển. Những ngày mùa thu như thế này, thành phố thật lặng lẽ và bình yên. Chúng tôi có thể mang giày, mua kem và men theo con đường luôn ngập gió biển, đi bộ thêm mười lăm phút là đến bãi cát trải dài mênh mông.

K. luôn nói biển có thể xoa dịu mọi nỗi đau. Tôi chỉ gật đầu, không hiểu lắm. Không hiểu cậu mang theo nỗi đau nào khi tìm đến nơi này hả K.?

Chúng tôi ngồi xuống bên cạnh nhau, không dè chừng những hạt cát li ti sẽ bám đầy lên quần áo. Khi ở bên cạnh nhau, K. thường ít nói, K. hay lặng lẽ lắng nghe tôi kể chuyện. Trước đây tôi không hay nói nhiều, nhưng không hiểu sao, tôi thích ngắm nhìn dáng vẻ K. lúc đó. K. hay nghiêng người về phía tôi để tôi biết rằng cậu vẫn đang lắng nghe, thi thoảng bật cười vì những mẩu chuyện nho nhỏ, thi thoảng K. lại gật gù và im lặng cả buổi như đang suy nghĩ điều gì đó. Thi thoảng K. đưa tay nhéo mũi, mắng tôi ngốc.

Tôi đúng thực là ngốc, nên mới thích K. nhiều đến vậy. Nhiều như biển cả, không thể đong đếm.

***

Những ngày đầu tiên đến trường, K. không có bạn bè. Phần nhiều những người bạn vẫn e dè cái mác ca sĩ nổi tiếng của K. K. hay ngồi một mình trong căng-tin, luôn mua một cốc cà phê giấy và luôn đeo tai nghe. Chỉ duy nhất hôm ấy, K. không uống cà phê, không mang theo bất cứ thứ gì, K. chỉ ngồi đó, ngẩn ngơ nhìn tán lá xanh rờn ngoài ô cửa sổ. Như đang mang một nỗi buồn nặng nề. Dáng vẻ ấy thôi thúc tôi làm gì đó, "gì cũng được, miễn là cậu ấy hết buồn".

Tôi nhẹ nhàng đặt chồng sách xuống bàn, đẩy cốc cà phê giấy mới mua tới trước mặt K.

"Sao cậu biết tớ thích uống thứ này?" K. mỉm cười dịu dàng.

"Đoán." Bởi vì ngày nào tớ cũng để ý cậu.

K. im lặng, xoay cốc cà phê trong tay.

"Cậu đang buồn, phải không K. ?"

K. ngước nhìn tôi thật lâu, rồi cậu mỉm cười rất tươi: "Cậu đoán rất giỏi đấy, biết không?"

***

K. chẳng bao giờ kể điều gì về mình. Tôi không biết cậu ấy sẽ ở lại thành phố này bao lâu, không biết khi nào K. sẽ đột ngột rời khỏi cuộc sống của tôi, như cách cậu đã bước vào.

K. hay mỉm cười, mặc dù sâu trong đôi mắt buồn buồn ấy, tôi biết cậu vẫn mang trong mình nhiều tâm sự. K. thích giải phương trình, gần như là nghiện nó.

"Khi buồn, tớ hay giải phương trình, nó giúp tớ quên đi nỗi buồn."

"Chỉ là quên đi thôi, K. Cậu không bao giờ nói cho ai đó về nó ư? Những nỗi buồn của cậu ấy?"

"Để làm gì hả Mèo ngốc? Tớ không muốn những người tớ yêu quý phải phiền lòng vì những nỗi buồn ngớ ngẩn ấy."

"Nếu cậu thực sự yêu quý họ, cậu sẽ sẵn sàng chia sẻ chúng thôi. Giống như thực sự tin tưởng họ ấy."

Nói xong, tôi đứng dậy, để K. một mình chơ vơ trong thư viện. Để giấu đi những giọt nước mắt trong suốt. K. chưa bao giờ thực sự yêu quý hay tin tưởng tôi đủ nhiều để chia sẻ những nỗi buồn ngớ ngẩn trong lòng cậu ấy. K. chưa bao giờ thích tôi như cái cách tôi thích cậu ấy. Và điều đó thì thực buồn...

***

Hơn hai ngày nay tôi không trả lời những tin nhắn của K. Có thể K. sẽ cho rằng tôi đang giận dỗi thật vớ vẩn và K. sẽ sớm phát mệt vì cái tính ương bướng đó thôi.

Tôi ngồi ngơ ngẩn một mình trong cái góc nhỏ của thư viện. Quyển sách về đại dương vẫn đang mở trước mặt. Trước đây K. hay ngồi ở đây để giải những phương trình hay viết nhạc. Dạo này K. nói không muốn ngồi đó nữa, giống như tách biệt với thế giới, cảm giác cô đơn lắm.

"Vẫn giận tớ hả Mèo ngốc?" Giọng K. vang lên phía sau lưng. "Ừ." "Tớ xin lỗi, Mèo. Nếu như cậu muốn biết thì, tớ rất yêu quý cậu, thực sự ấy. Chỉ là... tớ không muốn cậu phải phiền lòng vì những nỗi buồn ngớ ngẩn của tớ. Tớ luôn muốn cậu vui vẻ, Mèo ạ!"

K. ngồi xuống cạnh tôi, khẽ thì thầm những điều thật giản đơn. Sao tôi có thể giận hờn K. mãi, nhất là K. lại dễ thương như thế nữa? Và tôi quyết định vẫn sẽ thích K., thích cậu ấy đến khi tôi có thể...

***

"Ngày mai tớ sẽ đi khỏi đây, Mèo ạ." K. khẽ nói như thế khi cả hai đang ở trước biển. Tôi vẽ những nét nguệch ngoạc trên cát, vờ như chẳng để ý. "Hứa với tớ cậu sẽ không buồn chứ, Mèo ngốc?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn K., cậu mới là đồ ngốc. Ngốc nên không biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào, ngốc đến mức còn không cho tớ được buồn khi cậu đi nữa. "Cậu là đồ ngốc." Làm sao tớ có thể không buồn chứ? Tôi đứng dậy, chạy chân trần thật nhanh trên cát, ước gì có thể chạy khỏi thứ tình cảm ngớ ngẩn đã dành cho K. thật nhiều. K., tạm biệt!

***

Ngày hôm sau tỉnh giấc, tôi biết K. đã thực sự đi rồi. Tờ giấy nhớ màu xanh lá nằm chơ vơ trên cánh cửa. Mấy dòng chữ K.viết vội, nguệch ngoạc. "Tớ đi đây, tạm biệt Mèo ngốc. Con mèo ngốc mà khóc thì mặt sẽ rất xấu, nhớ chưa? Và thêm nữa, tớ sẽ nhớ Mèo, rất nhiều!"

Những ngày sau đó mọi thứ vẫn diễn ra thật bình thường. Tựa hồ như chẳng có gì xáo trộn. Chỉ là, cảm giác thiếu vắng vẫn quanh quẩn đâu đó, không mất đi được. Đã rất nhiều lần tôi cầm điện thoại ấn số của K. Nhưng K. không nghe máy, chỉ có người quản lý nói năng vội vã, K. đang bận. Chỉ có duy nhất một lần, nửa đêm, K. bất chợt gọi điện, hình như K. khóc! "Tớ mệt mỏi quá, Mèo ngốc. Ước gì có cậu và biển ở đây, ngay lúc này." K. chỉ nói được chừng đó thì tắt máy.

K. thật tệ, chuyện gì cũng giấu thật kĩ trong lòng. Khi người ta thực sự yêu quý cậu thì người ta sẽ sẵn sàng phiền lòng vì những nỗi buồn của cậu mà K.

***

Facebook của K. đã khóa lâu lắm, tự dưng K. đăng một tấm hình chụp biển của một ngày cuối tháng Chín và duy nhất một chữ "Nhớ". Tôi ngồi thừ trước màn hình máy tính, lâu lắc sau đó mới gõ vài chữ gửi đi. "Nhớ thì

tìm về, đơn giản vậy thôi K." K. chỉ lặng lẽ nhấn "thích", im lặng.

Tôi thoát facebook, leo lên giường, nghĩ thật lâu về những ngày K. còn ở đây, về tình cảm tôi dành cho K. nữa. Không dưng nghĩ, tình cảm ấy thực tinh khôi và dịu dàng, dịu dàng như một sợi nắng mai đi lạc thôi...

***

Sáng tỉnh giấc hơn sáu rưỡi, tôi mới chợt nhớ sáng nay được nghỉ học. Không muốn nằm ngủ nướng, tôi khoác thêm chiếc áo mỏng, đi giày và chậm rãi men theo con đường nhỏ dẫn ra quán cà phê ngày xưa K. đưa tôi tới. Quán "Xanh" nằm lọt thỏm trong một con ngách nhỏ, mở cửa gần như suốt đêm và luôn có tiếng nhạc êm dịu từ chiếc đài cũ. Khẽ đẩy cánh cửa gỗ, chiếc chuông kêu rung rinh, và tôi ngơ ngẩn đứng đó khi thấy dáng K. gầy gầy trong chiếc áo sơ mi trắng tinh. K. ngồi một mình bên ô cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài và vẫn là cốc cà phê giấy trên bàn. Bản nhạc "You belong with me" vẫn nhẹ nhàng vang lên trong không gian tinh khôi của ngày mới.

Và, khi K. quay đầu lại, tôi biết tôi đã tìm được sợi nắng mai đi lạc đó...
2hi.us