Truyện ngắn - Ngóng Ánh Bình Minh

Truyện ngắn - Ngóng Ánh Bình Minh

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện ngắn - Ngóng Ánh Bình Minh

Thấm thoát thế là đã ngót hai tuần đầu tiên của năm mới mang con số mà người ta cho là không hề may mắn. Một chiều giữa tháng một theo lịch Tây, năm thứ mười ba kể từ khi nhân loại hân hoan đón chào thiên niên kỷ thứ ba.
Không như Nga, Luxembourg với nàng thu vàng đã làm say đắm biết bao trái tim yêu thơ và sau khoảnh khắc mê đắm lòng người dưới sắc trời vàng hoe đó là một màu tuyết trắng xóa phủ kín khắp đất trời của mùa đông lạnh giá đến tím cả da thịt. Bởi tôi đang sống tại một đất nước miền nhiệt đới, không có mùa thu với những hàng bạch dương dài bất tận, thay vào đó là mùa mưa dài đăng đẳng, khiến đất trời buồn u ám. Khái niệm mùa đông có lẽ cũng hơi muộn và ngắn ngủi hơn, nhưng tất cả những gì tôi cảm nhận được bấy giờ là tiết trời đã se se khiến người ta bắt đầu bỏ tay vào túi áo và bước đi thật chậm rãi.
Tôi đang vội vã lao xuống cầu thang khi vừa hết suất học, chợt khựng lại như có gì đó giữ chặt lấy đôi chân. Hình như tôi vừa nhìn thấy ai đó rất quen. A! Cô bé mang kính cận, tóc tết...Cái bản tính vốn hay suy nghĩ từ bé làm đầu óc tôi như quay quay, tôi quyết định phải cố nhớ cho ra cái mà tôi vừa nhìn thấy. Rồi tôi bước đi... Bỗng có tiếng la như dí vào tai tôi: " Đi đứng cái kiểu gì thế?” Thì ra tôi đã đụng phải cô tạp vụ, làm chồng giấy cô đang ôm đổ tứ tung xuống đất:
-Cho cháu xin lỗi, cháu hơi mệt!
Hình ảnh cô bé ấy như dán vào tâm trí tôi. Một lần nữa tôi tự nhắc nhớ mình nên thả lỏng hơn một chút để không phải gặp thêm bất cứ điều gì tệ hơn. Bớt lang man, tôi dắt xe ra khỏi bãi rồi rồ ga, phóng xe như bay trên đường, tôi như đang cố đuổi theo cái quả bóng đỏ rực đang xuống mỗi lúc một thấp dần phía sau tòa nhà trước mắt... Dòng người mỗi lúc một đông đúc, ngược chiều vun vút. Tiếng còi xe inh ỏi, chát chúa, ai nấy cũng hối hả chạy về tổ ấm sau một ngày dài mệt mỏi. Tôi lái xe vào một con đường nhỏ rẽ ra biển, tự tách mình khỏi dòng tấp nập ấy. Thành phố nơi tôi được sinh ra và lớn lên là một nơi yên bình của miền trung đất nước, được yêu chiều, nâng niu trong vòng tay của Mẹ Biển. Có lẽ tôi thật may mắn khi được lớn lên ở một thành phố không quá ồn ào, vẫn còn đây những con đường bên bờ biển thơ mộng, nghe gió rì rào sau những rặng thông, nghe sóng tấu lên những khúc sonata bất tận.Tôi lại miên man trong cái chiều vàng hiếm hoi của mùa đông, tôi quyết định dừng hẳn xe để ngắm biển một chút, phía trời tây, hoàng hôn đã dường tắt hẳn, nhường chỗ cho màn đêm đang thong thả buông xuống cả góc trời. Tôi ngồi suy tư bên bờ cát dài mềm mại. Biển vắng đến lạ thường, nhưng tôi cảm thấy giữa cái vắng vẻ ấy, có gì đó thật xôn xao, du dương khi tôi nhắm nghiền mắt, lắng nghe nghe gió thì thào sau những rặng thông, hòa vào tiếng ru à ơi của sóng biển. Giữa muôn vàn xúc cảm êm ả đang ôm lấy tâm hồn, chợt hình ảnh cô bé lúc chiều hiện lên trước mắt. Và thế là tôi cố lục lọi trong trí nhớ mình những gì có thể để nhớ ra cô bé đó, cùng hành động ngoáy ngón tay xuống cát mà thưở bé, nó bị cho là " nghịch bẩn”, đã khiến tôi bị mẹ đánh đòn không biết bao lần. "Haha!” tôi cười lên thành tiếng khoái chí giữa biển vắng chỉ còn đôi ba cặp tình nhân đang dạo dạo gần đó. Cuối cùng, tôi chắc chắn với mình rằng tôi đã nhớ ra cô bé tôi gặp lúc chiều ở trường. Đó là cô nàng lớp trưởng lớp bên cạnh, một ngón Văn giỏi của trường tôi hồi cấp ba. Cô bé có cái tên một loài hoa mà cố nhạc sĩ họ Trịnh đã nhắc đến trong bản "Đêm thấy ta là thác đổ” – Tường Vy. Hồi còn thời áo trắng nhí nhố, hồn nhiên, Tường Vy là cái tên thường được các thầy cô giáo tổ Văn của trường nhắc đến sau mỗi cuộc thi viết, một cô bé dáng gầy, tóc tết, mang kiếng cận, đôi mắt buồn trầm ngâm, lặng lẽ bên lan can trước phòng học mỗi lúc giờ giải lao.
- Haiz, mới đây thôi mà đã 4 năm.. Tôi lẩm bẩm trong tiếng thở dài.
Hồi cấp ba, ngoài việc học, tôi chỉ biết theo lũ bạn trong lớp đi chọc phá các bạn trong trường, những lúc nhí nhố chạy theo mấy cô nàng tóc mây thướt tha trong màu áo dài tinh khôi tung tăng cùng gió chiều, những lúc làm bọn con gái dính đùm vào nhau bằng tuyệt chiêu buộc tà áo dài khi bọn nó say sưa tám chuyện hoặc đứng nhâm nhi cốc, ổi dọc hành lang. Rồi có những lần cả đám phục kích nơi cầu thang và ùa ra chộp lấy cánh thư chưa kịp trao tay của mấy cô cậu tập tò hẹn hò trong trường. Tôi tự hỏi sao thuở ấy mình lại nghịch ngợm đến vậy, không bao giờ sợ người ta giận. Thế đấy! Nhưng rồi vào giây phút chia tay, lại ôm chầm lấy nhau mà khóc nức...Thời gian cứ thế như thoi đưa, mỗi đứa một ngã đường..
Tôi lên xe về nhà sau một lúc lâu trầm ngâm trên bờ biển, trong lòng dâng lên một cảm giác phấn chấn lạ thường. Bỗng chuông điện thoại reo, tôi nhận được một tin nhắn thông báo lịch học môn Quốc phòng vào cuối tháng. Mọi thứ vẫn ổn, thời gian vẫn êm ả trôi mang về thêm từng đợt gió mùa đông bắc khiến đất trời ngày càng lạnh hơn, và thời điểm cả trường bước vào mùa học quân sự cũng đã đến, ai nấy cũng háo hức đợi được học môn học ngoài trời nhiều thú vị này, và ngay trong ngày đầu tiên của khóa học, tôi đã gặp lại Vy.
Tôi vừa gạt chân chống xe thì thấy một tấm lưng nhỏ đang lúi húi tìm cái gì đó bên dưới chiếc xe đang dựng bên cạnh. Tôi nhìn xuống đất thì thấy một bàn tay thon thon, trắng trẻo đang cố với đến chiếc chìa khóa đang bị kẹt bên dưới bánh xe ngay cạnh chân tôi. Tôi chồm người nhặt chiếc chìa khóa một cách dễ dàng rồi ngẩng lên.
- Ơ...Vy ...
- Cô bé nhíu mày như đang cố nhớ ra tên của tôi vậy.
- Khoa! tôi tiếp.
-À đúng rồi, là Khoa. Đôi mắt đằng sau cặp kiếng cận ấy như xoáy vào tôi, tôi bỗng bần thần rồi cả hai cùng "Ồ” lên một tiếng.
- Vy cảm ơn Khoa nhé! Bất ngờ ghê, trái đất tròn thật. Vy cười.
- Thôi chào Vy nhé, đến giờ tập trung rồi! Trưa Khoa mời Vy uống nước Ok? - Ừ, được thôi, Vy cũng không bận gì! Vy nhún vai đánh đánh đôi mắt cùng vẻ mặt đầy hứng thú.
Suốt buổi học, đứa nào cũng than vãn vì môn học mang đến cảm giác hoàn toàn trái ngược sự háo hức ban đầu. Riêng tôi cảm thấy vui nhẹ nhàng, tôi say sưa ghi chép trước biết bao ánh nhìn đầy vẻ lạ lùng của lũ bạn trong lớp. Trưa hôm ấy tôi cógần một giờ đồng hồ thật vui vẻ cùng cô bạn dễ thương với biết bao tâm sự dường như không hồi dứt. Hai đứa thi nhau kể lại những kỉ niệm thời cấp ba của riêng mình, nhìn cô nàng liến thoắng đủ thứ chuyện trên đời khiến những suy nghĩ về một bóng áo dài hay trầm ngâm bên lan can dần bị xua tan trong tôi. Vy nói hồi cấp ba Vy từng nghe nói nhiều về tôi! Thực sự tôi có gì đáng để nói ngoài mấy lần quậy phá bị thầy cô lôi cổ lên phòng hội đồng viết kiểm điểm đâu chứ, và vài lần trong số đó tôi có gặp Vy. Tôi cũng khá bất ngờ vì Vy nhớ rõ ràng về tôi như vậy, Vy còn nhớ cả những lần tôi hát trong các hội diễn văn nghệ của trường.
Từ buổi trưa tái ngộ đó, hình ảnh đôi mắt buồn đã tan biến, thay vào đấy là nét nhí nhảnh, đặc biệt là vầng trán cao cao thông minh nhưng không kém phần bướng bỉnh ấy đã in sâu trong tâm trí tôi...Suốt hai tuần của khóa học, hôm nào hai đứa cũng hẹn nhau vào giờ nghỉ trưa để tiếp tục những câu chuyện không hồi kết. Khóa học kết thúc

suôn sẻ sau những ngày huấn luyện mệt nhoài. Tôi và Vy cũng trở nên thân thiết hơn, gần gũi hơn, hai đứa bắt đầu kể cho nhau nghe những chuyện thường ngày, chia sẻ cùng nhau những niềm vui dù chỉ là nho nhỏ...
Như bao người khác, tôi cũng náo nức lắm, vì Tết cổ truyền cũng đang cận kề. Dường như ngoài kia, Mẹ thiên nhiên đang hối hả phà hết những hơi lạnh còn lại, giăng những màn sương tựa những dải lụa trắng khổng lồ phủ kín đất trời mỗi khi đêm về, thêm những cơn mưa phùn dai dẳng khiến mọi sinh linh phải co ro, tê tái hơn bao giờ hết. Những ngày lạnh giá cuối cùng của mùa đông, mọi thứ như đang cố gồng mình bước đi, mong chờ chút ấm áp của mùa mới. Sau mùa giá rét này, tôi sẽ là một chàng trai hai mươi ba khỏe khoắn, tôi thấy trong lòng ấm lên một cách nào đó, bởi tôi cũng ấp ủ những thứ riêng cho mình, dù đôi lúc không thể nói thành lời...
Sau những ngày đông lạnh lẽo, cuối cũng thì con thuyền thời gian cũng đã đưa vạn vật đến những giây phút cuối cùng của năm cũ. Mọi nhà, mọi người ai cũng tất bật những ngày giáp tết, để chuẩn bị đón mùa yêu thương. Đêm giao thừa, hòa cùng hàng triệu trái tim, tôi quyết định hẹn "trái tim nhỏ” của mình cùng đón thời khắc chuyển giao đầy mong ước.
Phố phường những giờ phút cuối cùng của năm cũ tràn ngập trong muôn sắc hoa, ánh đèn điện lung linh khắp con phố. Người người dặt dìu bên nhau trong tiết trời đã bớt phần buốt giá. Thoang thoảng trong gió mùi hương dịu dàng của nụ tầm xuân, mùi thịt heo nhà ai đang nấu chuẩn bị cho mâm cỗ tất niên. Không khí mùa xuân đã về trên muôn lối. Tôi và Vy cùng bước đi thật chậm như đang cố hít thêm một chút hương vị của đất trời trước lúc kim của chiếc đồng hồ trên tòa nhà cao nhất thành phố chạm đến vạch 0 giờ. Cuối cùng, thời khắc đã điểm, bầu trời đêm rực rỡ những chùm pháo hoa cùng tiếng nổ " Đùng! đùng!” vang trời như đã dồn nén suốt mùa đông...
lạnh buốt. Cả không gian rạng lên ánh huy hoàng, nàng xuân như đang ùa về, thở vào đất trời những hơi ấm đầu tiên. Cô nàng bướng bỉnh đứng bên cạnh tôi cũng thủ thỉ:

-Mừng tuổi mới nhé. Happy new year, Khoa!
- Vy cũng vậy nhé! Tôi mỉm cười khẽ đưa cho cô bạn cái bao lì xì đã chuẩn bị từ trước.
-Vy cảm ơn! Lớn thế này còn được tiền lì xì à? Vy cũng.....có cho Khoa đây. Nhưng hứa là về nhà mới được mở nhá. Vy ngượng ngạo.
Bao cảm xúc yêu thương dâng lên ngập lòng, từng nhịp tim căng tràn sức sống đang thổn thức không ngừng. Những màn pháo hoa đủ sắc màu như đang tấu lên khúc nhạc mừng mùa mới, khiến hồn người say đắm trong cảm giác hạnh phúc và bình yên... Những giây phút thiêng liêng của thời khắc đón năm mới cũng dần qua, trả lại cho thành phố sự ồn ào vốn có. Mọi người dìu nhau về, đó đây rôm rã câu chúc vội, mừng năm mới. Không gian thơm nức mùi nhang hòa vào mùi khét lẹt của giấy vàng mã, thoảng trong gió chút hương nhè nhè của những nụ hoa đã sẵn sàng khoe sắc. Tạm biệt Vy, tôi về nhà trong niềm vui Tết đúng nghĩa.
Nhà tôi cũng náo nhiệt không kém bất cứ nơi nào, tiếng trẻ con vui đùa, tiếng nâng ly chúc nhau của mấy người bà con. Cả tiếng hát hò của đám thanh niên hàng xóm đang tụ tập đón giao thừa. Tôi không thích ồn ào nên thu mình trong phòng. Tôi bật đèn, ánh điện tràn ngập, len lỏi đến từng ngóc ngách, sưởi ấm cả căn phòng nhỏ, tôi nhâm nhi một chút hương vị nồng nàn, ấm ấm của vang Chi-lê mà tôi rất yêu thích, nghe bài Happy new year, thả hồn vào mùa xuân đang ôm lấy trần gian. Chợt tôi sực nhớ đến phong bao lì xì của Vy. Tôi vội mở xem trong đó có gì. Những gì tôi nhận được là một chiếc chìa khóa được gấp từ tờ giấy bạc mệnh giá 10Euro và một mảnh giấy. Tôi lặng người một lúc, bởi có dòng suy nghĩ nào đó chưa thể gọi tên vừa vụt qua trong đầu tôi. Tuy chỉ mới thân nhau trong thời gian chưa đủ dài để nói lên điều gì, nhưng tôi cũng đã hiểu phần nào tính tình của Vy, nhí nhảnh bên ngoài, nhưng bên trong là một tâm hồn thật sâu sắc. Vy muốn nhắn nhủ gì thường rất ít nói ra bằng lời.
- Euro?....Châu Âu...chìa khóa? Tôi tự hỏi.
Rồi tôi mở mảnh giấy được gấp ngay ngắn, đập vào mắt tôi là dòng chữ: "Tớ thích cậu một chút thôi, nhưng đủ để cậu chiếm một phần lớn trái tim tớ!” Tôi xoay tờ giấy để có thể đọc những dòng dài hơn được viết ngược lại: " Khoa à, Tết xong Vy sẽ đi du học ở Pháp, 2 năm sau Vy sẽ về, Khoa đợi Vy nhé! Chiếc chìa khóa này Vy đã khóa cánh cửa nơi phía trái lồng ngực. Vy giao lại cho Khoa. Giữ hộ Vy nhé! Vy cũng buồn lắm, nhưng đây là cơ hội để Vy thực hiện ước mơ của mình! Khoa làm được mà, cố lên!” Tôi khựng lại, mọi thứ chung quanh dường như đóng băng, tay chân rũ rượi không buồn nhấc, lưng tôi tựa vào tường nhưng dần tụt xuống sàn lúc nào không hay. Cơn buồn ập đến một cách mãnh liệt, giăng kín, siết chặt lấy tâm hồn, tôi ngồi như tượng trên sàn nhà, gặm nhấm nỗi buồn suốt mấy giờ đồng hồ, tôi miên man cố nghe tiếng lòng đang rên rỉ vì nỗi buồn cào xé, cứ như dây roi quất thẳng vào tim vậy. Và rồi bình minh dần ló ở đằng đông, thấp thoáng mấy chú chim én nhỏ đang lượn lờ khắp trời. Tôi cảm thấy lòng nặng trĩu, có cái gì đó nói với tôi rằng: "Yêu rồi tôi ơi!”. Mỗi ngày đầu năm trôi qua, trái ngược với mùa xuân xanh đầy sức sốngngoài kia, lòng tôi chất chồng những nỗi lo lắng cho cánh hoa nhỏ Tường Vy. "Nơi xứ người sẽ thế nào? Lạnh lắm? Có ổn không?...” Tất cả như bám lấy tôi không chịu buông. Một ngày, hai ngày...và ngày tiễn Vy lên đường cũng đã đến, tôi đã cố nén lòng để khỏi vỡ òa, với hy vọng sẽ tiếp thêm cho Vy một chút sức mạnh để vững vàng hơn trong những chặng đường phía trước. Bạn bè đến rất đông để chào Vy trước giờ lên máy bay. Lại một lần nữa tôi lặng lẽ bên ngoài, ngập giữa những làn khói thuốc, nghe lòng vỡ òa từng cơn. Từng chuyến bay lần lượt cất cánh, chuyến bay của Vy là chuyến cuối cùng. Ga đi cũng dần thưa thớt, tôi chầm chậm bước đi bên Vy, cố gượng gạo vài câu dặn dò cuối cùng, chợt Vy cũng khóc òa. Khi bóng dáng nhỏ bé ấy khuất dần sau cánh cửa an ninh, tôi mới quay lưng. Con phố về đêm cũng không kém phần đông đúc, mọi thứ vụt qua tôi như cái ngày tôi đuổi theo ánh hoàng hôn chiều đông. Tôi tự nhủ, hoàng hôn hôm ấy cũng vội vã rồi nhường khoảng trời cho màn đêm, đêm qua rồi bình minh lại lên, đông đến, rồi tàn nhường đất trời cho mùa xuân ấm áp, mọi thứ giống hệt câu chuyện của tôi và cô bé mang tên loài hoa mỏng manh ấy. Tôi thầm mỉm cười vì tôi tin chắc, một ngày gần đây, sẽ đón em trong bình minh của mùa xuân yêu thương! Và bỗng vô tình tôi nhận ra, con số 13 mà người ta thường e dè đôi khi cũng mang lại những điều may mắn thật lớn lao!

Tác giả: Stone.
2hi.us