Polly po-cket
Truyện Ngắn - Nếu Anh Được Chọn Lại

Truyện Ngắn - Nếu Anh Được Chọn Lại

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện Ngắn - Nếu Anh Được Chọn Lại

Anh đã không hề nghĩ tới vợ anh trong khoảnh khắc ấy. Lương tâm anh không hề cắn rứt.

***

Em yêu dấu! Ngày mai hai bố con anh sẽ về thăm em. Em biết không con trai của chúng ta rất ngoan, từ khi bé bập bẹ biết nói đến giờ bé không bao giờ mè nheo đòi mẹ. Mỗi ngày khi anh đón con về, bé thường chạy lại ôm cổ anh thật chặt, đó là cách em thường làm với con phải không?

Mùa thu ở quê chắc bình yên lắm phải không em? Anh thường tưởng tưởng về bầu trời xanh bát ngát, và đôi khi tầng mây lơ đãng quên trôi. Mặt nước hồ thăm thẳm khẽ lăn tăn đùa nghịch với con gió… Nơi em nằm có đủ bình yên, và thơ mộng? Nhưng dù thế nào nó vẫn cào nát tâm tư anh. Tất cả không thể bù đắp những tháng ngày em đã trải qua, những nỗi đau em đã chịu đựng.

Anh nhớ…



Em đã chỉ là một mối tình của anh. Một tình yêu đến nhanh đến nỗi anh chỉ mất có hai tuần để lên giường cùng em. Anh không nghĩ trong cuộc đời này của anh, anh luôn và sẽ nghĩ về em như thế này.

Ngày ấy anh là kẻ ngạo mạn, anh có trong tay tất cả những gì mà một người khao khát. Nhà giàu, thông minh, học giỏi, không quá đẹp trai nhưng nụ cười đủ để thu hút người khác giới. Anh cũng đã trải qua một số cuộc tình thời sinh viên, rồi đi làm. Đi đến đâu cũng có những người con gái đem lòng yêu anh. Rồi anh gặp em. Em không quá xinh đẹp. Người nhỏ nhắn, răng không đẹp nhưng nhìn em cười ai cũng muốn làm em vui để lại được thấy em cười. Đôi mắt em thánh thiện và ánh lên niềm tin vào cuộc sống. Đôi mắt ấy đôi khi khiến anh nghi ngờ, em có đang che giấu sự thật khủng khiếp nào trong đó?

Em cá tính và cũng khá thông minh, em nhỉ? Tuy em chẳng phải là cái áo đẹp nhưng nếu khoác lên người cũng đủ để làm anh ấm áp. Chỉ cần gần em lòng anh thấy nhẹ nhõm đến lạ kì. Vui lắm khi nhìn em giống chú chim sâu nhỏ bé ngó nghiêng, hót ca quanh anh. Em ơi giọng nói của em sao êm đềm đến thế? Anh thật ghét em mỗi khi em nổi nóng, anh chẳng còn được nghe những lời lẽ ngọt ngào nơi em.

Nhưng rồi anh cũng muốn rời xa em. Ngày ấy em là sinh viên, em chẳng có gì nên tất nhiên anh sẽ bỏ em đi như bỏ một con thú nhồi bông đã cũ.

Anh đã yêu thêm một số người nữa. Vồ vập nhau. Nhưng anh luôn so sánh họ với em. Rồi anh cũng chán họ. Anh quay về với lời cầu hôn em. Từ khi chia tay em đã im lặng. Anh mong em đã có người khác nhưng lúc nào đó lại muốn em vẫn ở đó và đợi chờ anh về. Anh không thực sự muốn lấy em nhưng không muốn một người đàn ông nào khác được chạm vào làn môi ấy, được yêu thương bởi hai bàn tay ấm áp, mềm mại ấy, được rúc vào vòng tay đang cố gắng ôm thật chặt, được em lau mặt cho mỗi khi ngủ dậy, được lắng nghe những câu chuyện nhảm nhí mà em kể, vô nghĩa lắm, nhưng nó làm ta bật cười, có được cái cảm giác thư thái trong tâm hồn. Em chỉ được phép là của anh thôi.

...

Tốt nghiệp em đi đến một nơi thật xa. Bỏ mặc lời cầu hôn của anh. Anh chỉ nực cười vì chắc chắn em sẽ bỏ cuộc để chạy về níu vào bờ vai anh. Nhưng anh đã sai rồi em ơi. Cuộc sống càng khó khăn em càng ngày càng mạnh mẽ. Công việc ổn định, cộng với sự chăm chỉ như một chú ong của em đã khiến cho em trở nên giàu có. Và dường như em càng xa anh.

Anh lấy vợ rồi. Một người con gái khá ổn. Cô ấy có phần đẹp hơn em thì phải? Cô ấy có công việc tại một ngân hàng, như vậy là cô ấy sẽ có nhiều thời gian dành cho gia đình. Cô ấy làm anh tự hào khi đi cùng bạn bè ,chỉ cần cô ấy bước tới cơ quan anh mọi người đều ghen tị khi nhìn cô ấy.

Hạnh phúc như vậy là trọn vẹn phải không em? Chiều chiều anh lái xe đón cô ấy từ cơ quan về. Và sáng nào cũng hôn tạm biệt cô ấy khi cô ấy bước xuống. Anh cũng nắm tay cô ấy thật chặt mỗi khi lái xe. Anh tưởng chừng đã quên được em. Lần cuối cùng ở đám cưới của anh, anh không nhìn thấy em. Em đủ mạnh mẽ thì em hãy tới đi, nhìn cái ngày mà anh ngập tràn hạnh phúc, rồi chúc phúc anh nữa. Những người con gái khác cũng không tới nhưng họ chúc phúc cho anh, dù những lời ấy đơn giản chỉ là lời nói xã giao. Trong số họ phần lớn đã tìm được bến đỗ bình yên. Duy chỉ có em…



Rồi bất chợt em gọi điện cho anh. Em đang ở hotel đợi anh. Em đã làm chứng nhận để trở thành bà mẹ đơn thân. Anh có thể vui vẻ với em trưa nay được không? Hôm nay là ngày được chọn. Nếu anh tới và không muốn cùng em thì anh có thể trở về. Em là người đàn bà hư hỏng.

Em định phá nát hạnh phúc của anh sao? Em có biết vợ anh đã mang cho anh một đứa con trai bé bỏng. Anh định sẽ dừng lại ở nơi cô ấy thôi. Một gia đình với đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Con của anh sẽ giỏi giang như anh và xinh đẹp như cô ấy.

Nhưng rồi anh cũng men theo lời nói đẹp như nhung mà tới đó.

Em đón anh với nụ cười nóng bỏng. Hôm đó em thật gợi cảm. Anh nhìn em thân thuộc như mới đây thôi em còn ngoan ngoãn trong vòng tay của anh. Anh ngồi xuống phòng khách, không khí đủ lạnh để làm thớ thịt của tôi run lên. Anh đọc tờ giấy xác nhận cùng một văn bản có sẵn chỗ để kí. Em chỉ coi anh như một gã trai hiến tinh trùng. Không có bất kì ràng buộc nào. Toàn thân anh như băng giá, cho đến khi em chủ động lướt qua khuôn mặt anh, em thở hơi ấm vào vành tai anh. Hương thơm của hoa hồng quyện với mùi gỗ thật đặc biệt. Em tiến sát anh, kéo tay anh đặt lên vai em. Em đã muốn anh bế em lên. Bây giờ anh càng được ngắm nhìn em kĩ hơn. Hình như những hình ảnh về em trước đây đều đã xưa hết rồi. Một con người mới mẻ hoàn toàn đang hiện diện trong mắt anh. Da thịt em càng ngày càng nhuận sắc. Quen và không quen.

Anh đã không hề nghĩ tới vợ anh trong khoảnh khắc ấy. Lương tâm anh không hề cắn rứt. Anh chỉ đang cố gắng để tạo ra thế hệ tương lai.

Không vồ vập. Dù anh muốn cắn xé em khi ấy. Nằm im cho em thử sức mình. Cho đến khi sức nóng đầy lên trong từng huyết quản. Anh và em không ai nói bất kì lời nào. Chỉ say sưa trong bản tình ca không lời. Muôn vạn cử chỉ yêu thương như là những nốt trong bản hòa tấu.

Anh đã dành cho em cả buổi chiều chứ không phải là buổi trưa. Đến lúc tiếng chuông báo thức anh tới lúc chuẩn bị đón vợ. Anh quay qua nhìn em. Tranh tối, tranh sáng khiến cho khuôn mặt em trở nên lạ lắm. Vừa thánh thiện, vừa viên mãn, vừa khổ đau, vừa cắn xé. Hay đó chính là tâm trạng của anh.

Khi cánh cửa đóng lại, tia sáng đầu tiên rọi vào chiều. Con tim anh nghẹnđắng. Em ơi…

...

Vợ anh cũng đến lúc sinh em bé. Hạnh phúc ở lại trong gia đình anh. Cuộc sống tưởng chừng là quá tuyệt cho tới khi anh đặt chân tới thành phố em ở. Anh đi công tác ba ngày. Cuối ngày anh tới cơ quan em. Đứng phía bên kia đường thấy em bước ra với cái bụng bầu. Chẳng lẽ…

Anh thấy em tự động lái xe đi về. Anh gọi taxi đuổi theo em. Con đường em về đẹp quá em ơi. Hàng cây cao hai bên đường thẳng tắp, những chiếc lá vàng dệt bóng chiều hôm.

Cửa tự động mở, bà vú già lật đật ra đón em. Em ở trong căn biệt thự vườn. Nhìn xem những loài hoa mà em thích, toàn là hoa dại. Anh cứ ngồi từ xa ngắm nhìn bóng em thấp thoáng. Anh đèn không hề tắt nơi em. Ngày hôm sau anh thấy em rạng rỡ đi với bộ cánh thật đẹp. Căn nhà không hề có bóng người đàn ông. Anh không đủ dũng cảm để chào em một tiếng.



Năm sau anh lại có dịp để gần em. Em bước khỏi xe với dáng vẻ khó khăn. Em

đang bị đau hay sao? Ôi nhìn cô bé đáng yêu làm sao , công chúa bé nhỏ của anh sao? Anh rất muốn chạm vào bàn tay nhỏ bé đó. Em yêu. Anh thật tệ khi chỉ có thể đứng từ xa như thế này. Anh sợ em sẽ kéo anh đi.

Sáng ngày hôm sau em diện một bộ đồ trông thật tươi trẻ, sự trang điểm khéo léo cũng không che được dáng điệu mệt mỏi của em. Làn da em xanh xao quá.

Ngày cuối cùng anh ở rất gần em, anh đã đặt vé để về. Nhưng chuyến bay đó cuối cùng cũng bị trễ lại. Anh quay về căn nhà để đợi giây phút em trở về.

Trời đột ngột đổ mưa. Anh định quay bước đi nhưng thấy em ngã khụy ngay trước cửa nhà. Bà vú già hốt hoảng gọi cứu thương. Bác sĩ tới và họ mang em đi. Tiếng xe gầm rú một góc trời. Xe lao nhanh đến độ những giọt nước mưa bị cắt ngang dòng chạy. Lòng anh như có trăm ngàn ngọn lửa đang cháy , hay là như cái trò nghịch ngợm của một đứa trẻ cho nước đá và muối vào lòng bàn tay rồi cầm thật chặt, cho tới lúc bàn tay đau đến bật khóc.

Anh không về, mà chạy thẳng tới nơi bệnh viện em nằm. Anh nhận là thân nhân của em. Lần đầu tiên, anh gần em sau bao nhiêu lâu mà có cảm giác xa cách muôn trùng. Anh gọi điện thông báo không về vì có người bạn đang cấp cứu ở bệnh viện. Bác sĩ nói em đang nguy kịch và không có hi vọng nhiều để tiếp tục… Nhìn em như chiếc lá héo úa chỉ chờ rụng nữa thôi.

Sáng hôm sau anh tới nhà em, để đón nàng công chúa. Căn nhà thiết kế đúng như ngôi nhà mà anh từng nói với em khi chúng mình yêu nhau. Anh cảm thấy lạnh toát thay vì thích thú. Bức ảnh ba người trong ngôi nhà hạnh phúc. Người đàn ông ấy chính là anh. Nó thật đến nỗi anh sững sờ, cứ như anh ở đó để ôm hai mẹ con vào lòng. Và nàng công chúa của chúng ta thực sự là hoàng tử đẹp trai. Bé đã ôm cổ anh thật chặt khi anh ẵm bé như thể bé chẳng bao giờ muốn anh xa. Đôi mắt trong veo như hồ thu. Sâu lắng.

.

Em vẫn có thói quen sắp lịch cho mỗi tuần và viết nhật kí. Vậy mà anh cứ ngỡ thời gian trôi đi em cũng sẽ thay đổi.

Ngày … tháng … năm

Những nụ hoa bắt đầu nở rộ, khoe sắc tinh khôi. Tạm biệt ngôi nhà trống vắng một ngày nhé. Tôi đi tìm một nửa của cuộc đời tôi. Ngày mai trở về sẽ mang chàng hoàng tử của các bạn tới. Hoa ơi đừng nhạt hương, nắng ơi đừng nhạt màu, thời gian ơi đừng nhạt nhẽo nhé.

Ngày… tháng …năm

Chuyến bay có làm con mệt không chàng trai của mẹ. Bây giờ người mẹ đang căng như dây đàn. Mẹ hồi hộp và sung sướng biết nhường nào. Con có nhớ lúc đi qua đám mây trắng bồng bềnh. Trong lòng mẹ sướng lên bài hát hoan ca. Mẹ biết con vui, những ngày tiếp theo mẹ sẽ luôn vui vì con mẹ sống.

Ngày … tháng…năm

Hôm nay mẹ tranh thủ ngồi đan chiếc mền cho con. Nó không thật đẹp nhưng con nhất định sẽ thích phải không. Bài giao hưởng này có hợp với con không? Mẹ thích cái cảm giác này. Cái cảm giác muốn ăn tất cả mọi thứ. Muốn ngồi giữa khu vườn nghe tiếng chim hót. Thành phố này thật nhiều chim bồ câu phải không con. Khi chúng vỗ cánh bay lên, cả khoảng trời lại thêm gió. Bình yên đến lạ.

Ngày…tháng…năm

Con thích loài hoa này nhất trong vườn nhà mình phải không? Mẹ cũng vậy, mùi hương nó không nồng nàn nhưng rất dịu ngọt con trai nhỉ? Mẹ thích con có thêm một em gái nữa, nhưng nếu như mẹ có thể…

Ngày…tháng…năm

Khi tiếng rào rào cất lên mẹ mới biết trời mưa. Mưa ở đây tới không hề báo trước. Cứ tới thật nhanh rồi đi cũng vội. Mưa chỉ kịp làm nhòe ánh đèn neon trước cửa. Mưa vuốt ve những cánh hoa sớm mai mới nở. Mưa hôn những chiếc lá…Mưa khiến mẹ cần bờ vai, cần vành môi, cần ánh mắt, cần cái ôm siết. Mẹ sẽ ăn cái gì đó thật ngọt. Ai bảo cơn mưa khiến lòng mẹ mặn.

Ngày…tháng… năm

Mẹ chưa đi ngủ được đâu. Ngày mai mẹ có cuộc gặp đối tác, mẹ muốn tự tay chuẩn bị tài liệu. Mẹ biết con trai đang thức cùng mẹ. Ngủ ngon đi chàng trai yêu dấu. Mẹ hiểu lòng con như con hiểu tình mẹ.

Ngày…tháng… năm

Lần đầu tiên mẹ nắm được gót chân con. Bé nhỏ, yếu ớt. Mẹ nghĩ đến lúc cho con nghe nhạc trịnh, một số bài thuyết giảng về nhân sinh trong cuộc đời rồi. Mỗi ngày mẹ đều mong được gặp con, được nắm tay con đi trên những hòn đá cuội. Cuộc đời mà, biển đời đó con. Mẹ không mong con trở thành một thần đồng, chỉ mong con sau này trở thành một người đàn ông sống biết yêu thương, biết nhẫn nhịn, thật thà, biết đâu là lẽ phải, đâu là những điều sai trái. Khi con được mọi người yêu quý, cuộc sống của con như vậy là đủ đầy. Tiền tài danh lợi mau có thì mau mất. Con có thể thiếu chút tiền tài nhưng phải dư dả tình yêu thương.

Ngày … tháng … năm

Cảm ơn cuộc đời đã cho mẹ những ngày mưa để mẹ yêu thêm những ngày nắng. Nếu cứ nắng hoài mà không mưa thì mọi thứ sẽ thế nào đây? Mẹ đã vui 23 giờ 59 phút 59 giây, chỉ còn 1 giây thôi mẹ chợt nghĩ. Mẹ thật bướng bỉnh, và ngốc nghếch, đã lựa chọn con để đi chung con đường mà dường như độc hành chính giữa cuộc đời. Mạnh mẽ lên nhé chàng trai của mẹ. Không có hạnh phúc nào trọn vẹn và cũng không có hạnh phúc nào dễ có.

Ngày…tháng …năm

Aaaaaa…Vào xuân rồi con trai. Con hẳn là rất thích bầu không khí này phải không? Con đã nhảy lên vui sướng khi mọi người chào con. Để xem nào. Chàng trai của mẹ lớn nhanh quá, cái nhà này sắp trở nên chật chội với con rồi…Con có thích cảm giác để những hạt cát trốn tìm dưới chân con không? Mẹ thấy mẹ đẹp hơn mỗi ngàynhờ con. Hi vọng đây không phải là mùa xuân đẹp nhất của mẹ…

Ngày …tháng…năm

Mẹ đã không thể tưởng tưởng khi mở mắt ra được nhìn thấy thiên thần của mẹ. Mẹ muốn vứt hết những dây rợ gắn lên người mẹ đi, để được ôm con như con chuột túi. Chào chàng trai bé nhỏ của mẹ. Nhìn con giống nàng công chúa quá đi. Đã đầy tháng rồi đó cún yêu của mẹ.

Ngày…tháng…năm

Bà của con sinh ra mẹ, rồi mẹ sinh ra con. Những cái cây muốn lớn thì luôn phải chia đi những cái lá. Mùa đông ngủ vùi trong bụi bặm thời gian. Mong sao chiếc lá cuối cùng đừng có rơi khi những mầm xanh chưa kịp nảy.

Ngày …tháng…năm

Có ai ngồi đếm sao giữa mùa đông? Ngắm ánh trăng lạnh. Ai cũng vội vã tắt đèn ôm nhau thật chặt. Mẹ không muốn con được che chở quá mức. Bản thân con cũng phải trải qua khói sương. Nếu một ngày chẳng còn mẹ trên đời con hãy tự mình bước tiếp. Nếu vấp ngã cũng chỉ coi là trạm dừng chân thôi đấy. Con xem trăng vẫn chiếu sáng trên bầu trời dù con người có không ngắm nó như những ngày hè đầy gió.

Ngày…tháng…năm

Thật vui khi con đã mọc những chiếc răng đâu tiên. Con có muốn cắn mẹ thật đau nữa không? Đôi khi niềm hạnh phúc không chỉ đến từ những cử chỉ ngọt ngào. Tại sao con trai mẹ lại bật khóc khi đứng giữa vạn người. Tiếng nói cười và sự ồn ã về đêm ở thành phố khiến con hoảng sợ ư? Ước gì mẹ giống như người đàn ông du mục, ném con vào khe núi, hay người đàn ông trên chiếc nhà trôi nổi, ném con xuống dòng nước đục rồi kéo lên. Lần đầu tiên con vượt qua được thì những lần sau cũng vậy.

Ngày…tháng…năm

Con trai yêu dấu. Nhìn con giống chú gấu bông quá. Mẹ chỉ muốn thắng ga thật nhanh để về ôm chặt con vào lòng. Mẹ sợ mất con hơn tất cả mọi thứ. Mẹ đang cố gắng sống thật lạc quan. Trong nhà mình hoa sẽ không bao giờ được tàn, ánh sáng sẽ không bao giờ được tắt. Mẹ luôn mong mỗi phút giây là bình minh của cuộc

đời.

Ngày…tháng…năm

....



Không một lần em nhắc tới anh trong cuốn nhật kí này. Lẽ nào đây là sự trả thù của em? Tha thứ và ngừng quan tâm tới anh. Em không hề mảy may suy nghĩ anh đang sống như thế nào, cuộc sống của anh có hạnh phúc không? Khi em ốm nghén, em cũng không một lần so sánh với những người phụ nữ khác, hoặc là với vợ của anh.

Vợ anh cũng đã rời bỏ anh sau khi em mất. Cô ấy không chấp nhận tất cả những gì đang xảy ra và cô ấy cũng còn trẻ để có thể bắt đầu lại tất cả.

Còn anh, anh đã ở lại đây, căn nhà dành sẵn cho anh. Anh thực sự không hiểu tại sao con trai của chúng ta chỉ có thể được gần bố hoặc mẹ. Chúng ta có phải đã sống quá ích kỉ? Anh vừa thương em vừa giận em rất là nhiều.

Nếu thời gian quay trở lại em đồng ý làm vợ anh thì có ngày hôm nay không?

Nếu thời gian quay trở lại anh không tới gặp em thì có ngày hôm nay không?

Nếu thời gian quay lại anh không là người đa tình thì có ngày hôm nay không?

Thời gian trôi đi anh càng thấm thía câu nói gieo nhân nào thì gặt quả ấy.

Sự ra đi của em là hồi chuông thức tỉnh con người anh. Gía như thời gian quay trở lại để anh có thể nắn nót từng dòng cảm xúc.

Một ngày nào đó rất gần thôi anh sẽ gặp em, gặp cả cô ấy, và những người con gái khác. Những người mà anh đã gieo vào lòng sự hân hoan, sung sướng, lòng sầu hận, và đắng cay.

Nếu được chọn lại anh sẽ không bao giờ đi con đường này nữa.
2hi.us