Truyện Ngắn - Mẹ
Tác giả: Sưu Tầm
Truyện Ngắn - Mẹ
Ông Đình cũng bật khóc theo con. Nước mắt của người chồng già. Nước mắt của đứa con trẻ có làm người dưới nấm mồ kia đau đớn...
***
Những ngày giáp Tết ở Đông Bắc Bộ có mấy khi là không mưa. Và hôm nay là một trong số những ngày hiếm hoi ấy.
Nhật lướt nhẹ tay trên phím đàn tìm lại giai điệu xưa trong bản nhạc cũ của mẹ.
Thế là đã 6 năm kể từ ngày mẹ mất. Sáu năm - khoảng thời gian quá dài để nhớ, quá ngắn để quên. Ngày sang Pháp, Nhật đâu biết rằng đó là ngày cuối cùng được mẹ ôm trong vòng tay. Giá như ngày ấy đừng giả vờ cứng rắn mà vội vã buông tay mẹ. Giá như ngày ấy cứ ôm mẹ thật chặt, thật lâu thêm chút nữa hoặc cứ òa khóc như một đứa con nít thì bây giờ có thoải mái hơn không? Nhưng có hối tiếc thì cũng đã muộn màng.
Sinh ra trong một gia đình điển hình với một sự kết hợp truyền thống : ba - nhà binh, mẹ - giáo viên, Nhật sớm thừa hưởng một nền giáo dục gia giáo và nhanh chóng trở thành một hiện tượng. Thông minh, khuôn mặt đẹp, tâm hồn đa cảm, Nhật tựa thiên thần. Thế nhưng, Nhật sống cô lập, người gần gũi với anh chỉ có thể là mẹ.
Mười tám tuổi, Nhật sang Pháp du học. Những ngày nơi đất khách quê người, từng miền kí ức về Việt Nam khắc khoải tìm đến. Nhật nhớ quê hương, nhớ tiếng sáo diều vi vu mỗi trưa mùa hạ, nhớ bát canh cua đồng đậm chât dân dã, nhớ hương bồ kết nồng nàn trên mái tóc dài, đen mượt... Tất cả những thứ giản dị ấy tạo nên một Việt Nam lung linh đầy ắp những thú vị ngọt ngào. Và phải chăng, chính tình yêu mà người con trai ấy dành cho đất mẹ đã thổi hồn vào từng tác phẩm của anh để người ta phải trầm trồ, phải tấm tắc trước những bức vẽ đượm cả một tấm lòng.
Năm năm - nỗi nhớ theo ngày tháng cứ lớn dần lên, Nhật cứ ôm giấc mộng một ngày được ùa vào lòng mẹ, được thổn thức bao điều. Năm năm - tóc mẹ hẳn đã thêm nhiều sợi bạc vì thương nhớ con.
Nào ngờ...sân bay ngày trở về...chỉ có...một mình ba.
Bỗng chốc, Nhật thấy lòng mình hụt hẫng. Sự háo hức ban đầu vụt tan biến, Nhật ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh. Rồi như một phản xạ tự nhiên anh buông tiếng: "Mẹ đâu?...".
Ông Đình thẫn thờ thả bó hoa xuống đất vội vã đưa tay ôm chặt đứa con vào lòng như thể muốn trốn tránh câu trả lời hay là để giữ cho đôi chân nó khỏi khuỵu xuống. Là một người cha, tuy không có thời gian gần gũi Nhật như những người cha bình thường khác nhưng sợi dây phụ tử vô hình đã truyền những cảm xúc của nó cho ông. Thấy con ngơ ngác, ông cũng quặn lòng. Chắc nó bàng hoàng lắm. Ngày này, năm năm về trước, tiễn nó nơi đây đâu ai biết đó là những phút giây cuối cùng ba người ở bên nhau. Từ nay chỉ có hai cha con lạnh lẽo trên thế gian này.
***
Xe không đưa Nhật về nhà mà theo đường cao tốc Pháp Vân thẳng xuống quê nội - Thành Nam. Nhật mơ hồ định hình ra mọi chuyện và bắt đầu liên kết những mối nghi ngờ: "Mẹ mất rồi phải không ba?".
Đôi khi có những câu hỏi không cần phải giải đáp, có những sự im lặng trả lời cho tất cả. Nhật sững người. Nước mắt không thể rơi vì đã đóng băng nơi khóe mắt. Nếu có một thứ chất lỏng nào tràn ra nơi đây bây giờ thì chỉ có thể là máu. Anh ngồi đó... bất động như một pho tượng.
Người lái xe già quay đi gạt vội những giọt nước mắt rồi lặng lẽ quan sát hay cha con qua gương. Nhật giống mẹ nhiều hơn giống ba. Đôi mắt đẹp, trong veo, sau thẳm và lạnh lùng. Năm năm chỉ làm Nhật cao thêm, ra dáng thêm chứ không làm mờ đi những nét hoàn mĩ trên gương mặt ấy. Hai cha con họ, mỗi người một ô cửa, nhìn về hai phía khác nhau nhưng điểm dừng chung chắc hẳn ở một người - bà Huệ. Bà ý mất, đến ông - người ngoài cuộc còn cảm thấy xót xa, huống chi....
Sinh thời, bà là một phụ nữ hiếm gặp. Xinh đẹp, đảm đang, nhân hậu, bà rất được lòng mọi người. Vậy mà đoản mệnh. Lúc nhắm mắt xuôi tay cũng chẳng được nhìn thấy mặt con, mặt chồng. Ông còn nhớ rõ ngày ấy, cái ngày mà ông nhìn thấy người chỉ huy đáng kính của mình khóc gào lên khi cơn bão ngăn cản không cho ông kịp về với vợ. Để sau này người đàn ông trưởng thành ấy mỗi phút thảnh thơi đều nhìn vào kí ức và khóc.
Xe đi nhanh mà lòng người dường như chững lại. Nhìn những hàng cây lao vun vút bên đường, Nhật có cảm giác không phải Nhật đang chuyển động, không phải chiếc xe đang chuyển động mà tất cả những hồi ức đang chuyển động. Chúng lũ lượt kéo về, hè nhau bóp nghẹt con tim đang thoi thóp thở. Thật khó để chấp nhận sự thật này dù rằng trong lòng Nhật mẹ lúc nào cũng sống.
***
Trời dần ngả về chiều. Trong gió đã có mùi của biển. Mẹ từng nói mẹ thích gia đình ta đứng trước biển. Bởi biển bao la, tình yêu mẹ dành cho ba và con cũng bao la như thế. Bởi biển dữ dội, mẹ thấy bờ vai ba thật vững chắc. Bởi biển xa lắc, mẹ mong những ước mơ con đừng dừng lại ở những ước mơ nhỏ bé. Hãy vươn cao, vươn xa hơn nữa. Mẹ sẽ đợi...
Nhật cười. Nhật có một mái ấm thật hạnh phúc. Ba mẹ luôn cố gắng dành những điều ngọt ngào nhât cho anh, cố gắng sắp đặt cuộc đời anh sao cho những nỗi đau cũng trở nên nhẹ nhàng nhất có thể. Sống cạnh hai con người chỉ biết hi sinh vì người xung quanh Nhật chẳng biết gì hơn là làm thật tốt những điều ba mẹ kì vọng vào mình. Để rồi hôm nay sau bao nhiêu ngày cố gắng mẹ lại không thể chờ đợi.
Nắng đã tắt hẳn. Bóng tối đang gặm nhấm chút tàn tích còn vương lại của mặt trời. Không gian như bị giăng bởi tầm mùng màu tối khổng lồ. Thấp thoáng trong rừng phi lao những bia mộ nhấp nhô. Xe đi châm lại rồi dừng hẳn bên vệ đường. Màu xanh của phi lao vốn chẳng mướt mắt nay càng trở nên đen và sậm hơn. Hai cha con meo theo con đường nhỏ tìm đến nơi yên nghỉ của mẹ. Cảm giác đến bên mẹ càng lúc càng gần khiến Nhật thấy sợ. Muốn bỏ chạy mà đôi chân cứ ương ngạnh bước theo ba. Nhật hoảng loạn. Tâm trí anh bây giờ rối bời. Thật sự anh vẫn chưa đủ dũng cảm để chấp nhận rằng mẹ không còn tồn tại. Muốn phủ nhận tất cả...
Cây phi lao già vươn những cánh tay dài của mình vuốt ve khuôn mặt Nhật. Nhật chực khóc nhưng cố kìm nén những giọt nước mắt.
"Mẹ mất cách đây ba năm khi mà con mới sang Pháp được hai năm. Thời gian đó mẹ lạ lắm, mẹ sợ lạnh và thường hay giữ ấm cơ thể dù thời tiết rất nóng. Đôi lầnba gặng hỏi nhưng mẹ luôn lẩn tránh nói rằng do có tuổi nên cơ thể yếu"...
Nhật bước lại gần hơn, bàn tay run run, Nhật khẽ khàng sờ tấm ảnh. Mẹ lúc nào cũng hiền từ như thê. Nỗi đau vỡ ào, Nhật bật khóc. Giọt nuớc mắt kìm nén giờ tuôn ra xôi xả. Người con trai gục lên nấm mồ, bờ vai run rẩy theo từng cơn nấc. Tiếng khóc thoát ra từ cổ họng nghẹn đắng, từ một trái tim đơn độc là tiếng nhớ, tiếng thương, tiếng đau đầy ai oán như muốn trách móc, như muốn dỗi hờn.
Ông Đình cũng bật khóc theo con. Nước mắt của người chồng già. Nước mắt của đứa con trẻ có làm người dưới nấm mồ kia đau đớn...
Chỉ nghe trong gió những lời ầu ơ vỗ về.
***
Những ngày giáp Tết ở Đông Bắc Bộ có mấy khi là không mưa. Và hôm nay là một trong số những ngày hiếm hoi ấy.
Nhật lướt nhẹ tay trên phím đàn tìm lại giai điệu xưa trong bản nhạc cũ của mẹ.
Thế là đã 6 năm kể từ ngày mẹ mất. Sáu năm - khoảng thời gian quá dài để nhớ, quá ngắn để quên. Ngày sang Pháp, Nhật đâu biết rằng đó là ngày cuối cùng được mẹ ôm trong vòng tay. Giá như ngày ấy đừng giả vờ cứng rắn mà vội vã buông tay mẹ. Giá như ngày ấy cứ ôm mẹ thật chặt, thật lâu thêm chút nữa hoặc cứ òa khóc như một đứa con nít thì bây giờ có thoải mái hơn không? Nhưng có hối tiếc thì cũng đã muộn màng.
Sinh ra trong một gia đình điển hình với một sự kết hợp truyền thống : ba - nhà binh, mẹ - giáo viên, Nhật sớm thừa hưởng một nền giáo dục gia giáo và nhanh chóng trở thành một hiện tượng. Thông minh, khuôn mặt đẹp, tâm hồn đa cảm, Nhật tựa thiên thần. Thế nhưng, Nhật sống cô lập, người gần gũi với anh chỉ có thể là mẹ.
Mười tám tuổi, Nhật sang Pháp du học. Những ngày nơi đất khách quê người, từng miền kí ức về Việt Nam khắc khoải tìm đến. Nhật nhớ quê hương, nhớ tiếng sáo diều vi vu mỗi trưa mùa hạ, nhớ bát canh cua đồng đậm chât dân dã, nhớ hương bồ kết nồng nàn trên mái tóc dài, đen mượt... Tất cả những thứ giản dị ấy tạo nên một Việt Nam lung linh đầy ắp những thú vị ngọt ngào. Và phải chăng, chính tình yêu mà người con trai ấy dành cho đất mẹ đã thổi hồn vào từng tác phẩm của anh để người ta phải trầm trồ, phải tấm tắc trước những bức vẽ đượm cả một tấm lòng.
Năm năm - nỗi nhớ theo ngày tháng cứ lớn dần lên, Nhật cứ ôm giấc mộng một ngày được ùa vào lòng mẹ, được thổn thức bao điều. Năm năm - tóc mẹ hẳn đã thêm nhiều sợi bạc vì thương nhớ con.
Nào ngờ...sân bay ngày trở về...chỉ có...một mình ba.
Bỗng chốc, Nhật thấy lòng mình hụt hẫng. Sự háo hức ban đầu vụt tan biến, Nhật ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh. Rồi như một phản xạ tự nhiên anh buông tiếng: "Mẹ đâu?...".
Ông Đình thẫn thờ thả bó hoa xuống đất vội vã đưa tay ôm chặt đứa con vào lòng như thể muốn trốn tránh câu trả lời hay là để giữ cho đôi chân nó khỏi khuỵu xuống. Là một người cha, tuy không có thời gian gần gũi Nhật như những người cha bình thường khác nhưng sợi dây phụ tử vô hình đã truyền những cảm xúc của nó cho ông. Thấy con ngơ ngác, ông cũng quặn lòng. Chắc nó bàng hoàng lắm. Ngày này, năm năm về trước, tiễn nó nơi đây đâu ai biết đó là những phút giây cuối cùng ba người ở bên nhau. Từ nay chỉ có hai cha con lạnh lẽo trên thế gian này.
***
Xe không đưa Nhật về nhà mà theo đường cao tốc Pháp Vân thẳng xuống quê nội - Thành Nam. Nhật mơ hồ định hình ra mọi chuyện và bắt đầu liên kết những mối nghi ngờ: "Mẹ mất rồi phải không ba?".
Đôi khi có những câu hỏi không cần phải giải đáp, có những sự im lặng trả lời cho tất cả. Nhật sững người. Nước mắt không thể rơi vì đã đóng băng nơi khóe mắt. Nếu có một thứ chất lỏng nào tràn ra nơi đây bây giờ thì chỉ có thể là máu. Anh ngồi đó... bất động như một pho tượng.
Người lái xe già quay đi gạt vội những giọt nước mắt rồi lặng lẽ quan sát hay cha con qua gương. Nhật giống mẹ nhiều hơn giống ba. Đôi mắt đẹp, trong veo, sau thẳm và lạnh lùng. Năm năm chỉ làm Nhật cao thêm, ra dáng thêm chứ không làm mờ đi những nét hoàn mĩ trên gương mặt ấy. Hai cha con họ, mỗi người một ô cửa, nhìn về hai phía khác nhau nhưng điểm dừng chung chắc hẳn ở một người - bà Huệ. Bà ý mất, đến ông - người ngoài cuộc còn cảm thấy xót xa, huống chi....
Sinh thời, bà là một phụ nữ hiếm gặp. Xinh đẹp, đảm đang, nhân hậu, bà rất được lòng mọi người. Vậy mà đoản mệnh. Lúc nhắm mắt xuôi tay cũng chẳng được nhìn thấy mặt con, mặt chồng. Ông còn nhớ rõ ngày ấy, cái ngày mà ông nhìn thấy người chỉ huy đáng kính của mình khóc gào lên khi cơn bão ngăn cản không cho ông kịp về với vợ. Để sau này người đàn ông trưởng thành ấy mỗi phút thảnh thơi đều nhìn vào kí ức và khóc.
Xe đi nhanh mà lòng người dường như chững lại. Nhìn những hàng cây lao vun vút bên đường, Nhật có cảm giác không phải Nhật đang chuyển động, không phải chiếc xe đang chuyển động mà tất cả những hồi ức đang chuyển động. Chúng lũ lượt kéo về, hè nhau bóp nghẹt con tim đang thoi thóp thở. Thật khó để chấp nhận sự thật này dù rằng trong lòng Nhật mẹ lúc nào cũng sống.
***
Trời dần ngả về chiều. Trong gió đã có mùi của biển. Mẹ từng nói mẹ thích gia đình ta đứng trước biển. Bởi biển bao la, tình yêu mẹ dành cho ba và con cũng bao la như thế. Bởi biển dữ dội, mẹ thấy bờ vai ba thật vững chắc. Bởi biển xa lắc, mẹ mong những ước mơ con đừng dừng lại ở những ước mơ nhỏ bé. Hãy vươn cao, vươn xa hơn nữa. Mẹ sẽ đợi...
Nhật cười. Nhật có một mái ấm thật hạnh phúc. Ba mẹ luôn cố gắng dành những điều ngọt ngào nhât cho anh, cố gắng sắp đặt cuộc đời anh sao cho những nỗi đau cũng trở nên nhẹ nhàng nhất có thể. Sống cạnh hai con người chỉ biết hi sinh vì người xung quanh Nhật chẳng biết gì hơn là làm thật tốt những điều ba mẹ kì vọng vào mình. Để rồi hôm nay sau bao nhiêu ngày cố gắng mẹ lại không thể chờ đợi.
Nắng đã tắt hẳn. Bóng tối đang gặm nhấm chút tàn tích còn vương lại của mặt trời. Không gian như bị giăng bởi tầm mùng màu tối khổng lồ. Thấp thoáng trong rừng phi lao những bia mộ nhấp nhô. Xe đi châm lại rồi dừng hẳn bên vệ đường. Màu xanh của phi lao vốn chẳng mướt mắt nay càng trở nên đen và sậm hơn. Hai cha con meo theo con đường nhỏ tìm đến nơi yên nghỉ của mẹ. Cảm giác đến bên mẹ càng lúc càng gần khiến Nhật thấy sợ. Muốn bỏ chạy mà đôi chân cứ ương ngạnh bước theo ba. Nhật hoảng loạn. Tâm trí anh bây giờ rối bời. Thật sự anh vẫn chưa đủ dũng cảm để chấp nhận rằng mẹ không còn tồn tại. Muốn phủ nhận tất cả...
Cây phi lao già vươn những cánh tay dài của mình vuốt ve khuôn mặt Nhật. Nhật chực khóc nhưng cố kìm nén những giọt nước mắt.
"Mẹ mất cách đây ba năm khi mà con mới sang Pháp được hai năm. Thời gian đó mẹ lạ lắm, mẹ sợ lạnh và thường hay giữ ấm cơ thể dù thời tiết rất nóng. Đôi lầnba gặng hỏi nhưng mẹ luôn lẩn tránh nói rằng do có tuổi nên cơ thể yếu"...
Nhật bước lại gần hơn, bàn tay run run, Nhật khẽ khàng sờ tấm ảnh. Mẹ lúc nào cũng hiền từ như thê. Nỗi đau vỡ ào, Nhật bật khóc. Giọt nuớc mắt kìm nén giờ tuôn ra xôi xả. Người con trai gục lên nấm mồ, bờ vai run rẩy theo từng cơn nấc. Tiếng khóc thoát ra từ cổ họng nghẹn đắng, từ một trái tim đơn độc là tiếng nhớ, tiếng thương, tiếng đau đầy ai oán như muốn trách móc, như muốn dỗi hờn.
Ông Đình cũng bật khóc theo con. Nước mắt của người chồng già. Nước mắt của đứa con trẻ có làm người dưới nấm mồ kia đau đớn...
Chỉ nghe trong gió những lời ầu ơ vỗ về.