Truyện ngắn - Kết Thúc Cho Người thứ 3
Tác giả: Sưu Tầm
Truyện ngắn - Kết Thúc Cho Người thứ 3
Gió đông lùa qua khe cửa tuyết rơi nhẹ nhàng 1 cái lạnh buốt thấu vào trong tim của một cô gái đang ngồi dưới sàn nhà nát hoa lạnh lẽo.....Nước mắt cô cứ rơi cô khóc cho một cuộc tình sai trái ......
Ngày đầu tiên cô gặp anh là tại trường Cao đẳng nghệ thuật....Cô và anh cùng bước vào phòng thì anh đã vô tình làm cô té ngã, anh vội vàng nâng cô đứng dậy và nói...
'Em ko sao chứ anh xin lỗi anh ko cố ý'
Lời nói nhẹ nhàng và đôi mắt dịu dàng anh nhìn cô.....Cô chỉ mỉm cười và nói em không sao.........Một lần quen biết tình cờ đó đã khiến 2 người trở thành bạn, Rồi những cuộc gặp gỡ nói chuyện.....rồi cùng ca , cùng hát.....cùng đi chơi giữa anh và cô.......mọi thứ cứ âm thầm chôi qua và trái tim cô cũng âm thầm iu anh...Trong lòng cô cũng biết trai tim anh đã thuôc về một người con gái khác ko phải là cô , và mãi mãi chẳng phải cô.....Như cô cứ âm thầm lặng lẽ iu anh như thế dù biết là sai dù biết là ko thể nhưng cô vẫn muốn đặt cho mình một hy vọng dù là nhỏ nhoi......Rồi một hôm anh gọi điện hẹn gặp cô..Cô vui lắm cô chạy thật nhanh đến chỗ hẹn niềm hạnh phúc vụt tắt khi nhìn thấy anh với đôi mắt thật buồn.....Biết được anh và người iu mới cãi nhau....Cô ngồi bên anh và chỉ biết lặng im lắng nghe anh nói , dù trong lòng đau nhói nhưng miệng vẫn cố gượng cười , và cho anh những lời khuyên để anh người cô yêu , sẽ hạnh phúc bên người anh yêu....và người đó sẽ không phải là cô mãi mãi không phải cô......Rồi cứ thế cô bên anh khi anh buồn và lắng nghe anh kể về người con gái anh iu...Anh cứ vô tư như thế , mà không hề hay trái tim cô đang rỉ máu....Cảm giác ngồi nghe người mình iu , nói iu người khác đau thật á......Nhưng cô biết cô ko có quyền trách ai vì tình iu này là do cô chọn , quyết định này là của cô cô , ko co tư cách trách móc ai......Rồi một hôm trời mưa.....anh đứng trước cửa nhà cô nước mắt rơi.Thì ra anh và người iu anh vừa chia tay.....Trong lòng cô bỗng có cảm giác vui mừng , cô đang vui vì điều gì vậy......cô vui vì cô đã có cơ hội để có thể bên anh....
Anh nằm thiếp đi.....Rồi bỗng nửa đêm điện thoại anh vang lên là người iu anh gọi...Cô nhấc máy lên nghe , một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng hỏi cô'Cô là ai thế' Cô trả lời tôi là người iu của anh ấy'.Không biết vì điều gì là sự ích kỉ hay là tình iu cô dành cho anh quá lớn , khiến cho cô trở thành một con người ko từ thủ đoạn để có được anh.....cô vội vàng xóa nhật ký cuộc gọi vừa nhận.....Sáng hôm sau khi anh tỉnh giấc cô mang cho anh một ly cafe còn nóng...đôi mắt anh vô hồn....Nhìn anh như thế mà lòng cô giá lạnh , ngồi bên anh thật lâu nhưng anh chỉ im lặng như cái xác ko hồn.......Cô có anh bên cạnh những mãi mãi không bao giờ có được trái tim của anh.......Dù cô biết là như thế nhưng cô vẫn không muốn buông tay anh...Cô ôm trầm lấy anh và nói ' Anh đừng buồn nữa , em sẽ bên anh mà , em iu anh thực sự rất iu anh , hãy cho em làm người iu anh đi '
Anh chỉ lặng im và gật đầu.....Từng ngày cô ở bên anh đáng lẽ ra cô phải rất hạnh phúc vì ngày này cô đã mong chờ rất lâu rồi....Cô ở bên anh, nhưng thờ ơ.......Tình cảm anh dành cho cô chỉ đơn giản như một người bạn......một người em gái....Và mãi mãi sẽ không có một vị trái nào hơn......Cô cảm thấy ghen tị ......ghen tị với người con gái kia người con gái đã có được tình iu của anh......Nhưng cô vẫn muốn tin rằng thời gian sẽ làm cho mọi thứ thay đổi và rồi anh sẽ iu cô và chỉ iu cô thôi......Sự ngang bướng , ương ngạch đó đã khiến cố càng ngày càng nún sâu vào vũng lầy ko có đường quay lại......Anh ở bên cô nhưng trái tim và linh hồn ko thuộc về cô...Rồi anh nói với cô....'Anh thực sự vẫn còn yêu cô ấy anh đã mong khi bên em anh có thể quên đi cô ấy , nhưng anh làm ko được , anh xin lỗi nhưng có lẽ mình dừng lại đi , anh không muốn có lỗi với em và cả trái tim anh nữa ' Lời anh nói như nhát dao đâm vào trái tim cô , đau thực sự rất đau....Nhưng cô không muốn thực sự không muốn mất anh cô nói 'Không sao hết , anh đừng rời xa em , anh không cần iu em ngay , anh cứ vẫn iu cô ấy đi em chấp nhận em không sao mà rồi một ngày nào đó anh sẽ iu em thôi , xin anh đừng rời xa em'
Cô nắm tay anh và nước mắt nhạt nhòa, anh chỉ im lặng vì không có lý do nào để từ chối cô, anh không muốn làm cô tổn thương....Lên anh chọn cách im lặng.....Im lặng đôi khi vì quá mệt mỏi.......im lặng cũng có thể là ko có sự lựa chọn nào khác....Còn anh im lặng vì không muốn làm cô ,người con gái đã iu anh bằng cả trái tim tổn thương...Dù như thế nhưng trong lòng anh biết rõ anh chỉ yêu một người và người đó không phải cô..
Rồi 3 tháng chôi qua anh nhận được điện thoại báo tin người yêu anh đã mất...Chết lặng cả người anh dường như không còn chút sức lực.....
Cô sợ hãi toàn thân cô lạnh ngắt cô là nguyên nhân chia rẽ tình cảm của họ....Vì mắc bệnh lên người iu anh ấy chọn cách rời xa anh , để anh đi tìm hạnh phúc mới....Đêm hôm người iu anh gọi cũng là lúc cô ấy còn chút hơi thở cuối cùng , muốn nghe giọng nói của anh......Nhưng cô lại giật đi cái cơ hội cuối cùng đó , điện thoai của anh cô đã sập nguồn vì ko muốn người iu anh gọi cho anh......Người iu của anh vì muốn anh hạnh phúc vui vẻ , lên đã chọn cách buông tay, với cô ấy , tình iu là mong người mình iu hạnh phúc........Còn cô, cô thực sự có iu anh ấy không , hay chỉ là muốn chiếm hữu..Nhìn anh nước mắt nhạt nhòa , chưa bao giờ cô thấy anh đau khổ đến như thế..Bước đến bên anh cô chỉ muốn an ủi vỗ về......Bỗng anh gạt tay cô một cách vô , tình anh nhìn cô với ánh mắt đấy sự căm ghét anh nói'Tại sao...tại sao cô làm như thế , tại sao hả , cô đừng nói là cô yêu tôi ,tình yêu của cô tôi cảm thấy khinh bỉ, từ nay tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô thật đáng sợ'
Anh bước qua cô một cách lạnh lùng , trong lòng cô ứa nghẹn cảm giác như không thể thở được.....Người mà cô iu nhất, thương nhất , nói cô thật đáng sợ và khinh bỉ tình iu cô dành cho anh......Cô đã nghĩ là cô sai sao iu một người , đã có người iu là sai sao.......cô ích kỉ giữ người mình yêu là sai sao.....
Có lẽ là không sai , nhưng cách cô iu có lẽ đã sai ,Tình iu không đơn giản chỉ đến từ một phía , mà phải đến từ 2 người....Nếu cứ cố chấp giữ những thứ không thuộc về mình thì sẽ tự khiến cho bản thân mình đau khổ thêm thôi...Bạn thích một chiếc nhẫn , ờ nó đẹp lắm nhưngnếu nó không vừa tay bạn , dù bạn có cố ép nó vô cũng chỉ làm tay bạn thêm đau thôi.......
Đến cuối cùng cô vẫn không có được tình iu của anh và ngay cả tình bạn tốt đẹp ngày xưa cũng không còn.....Cô đã đánh mất đi tất cả và mãi mãi không thể lấy lại được.....
Là của mình thì sẽ là của mình , không là của mình thì dù có giữ cũng không phải là của mình...
HẾT
Ngày đầu tiên cô gặp anh là tại trường Cao đẳng nghệ thuật....Cô và anh cùng bước vào phòng thì anh đã vô tình làm cô té ngã, anh vội vàng nâng cô đứng dậy và nói...
'Em ko sao chứ anh xin lỗi anh ko cố ý'
Lời nói nhẹ nhàng và đôi mắt dịu dàng anh nhìn cô.....Cô chỉ mỉm cười và nói em không sao.........Một lần quen biết tình cờ đó đã khiến 2 người trở thành bạn, Rồi những cuộc gặp gỡ nói chuyện.....rồi cùng ca , cùng hát.....cùng đi chơi giữa anh và cô.......mọi thứ cứ âm thầm chôi qua và trái tim cô cũng âm thầm iu anh...Trong lòng cô cũng biết trai tim anh đã thuôc về một người con gái khác ko phải là cô , và mãi mãi chẳng phải cô.....Như cô cứ âm thầm lặng lẽ iu anh như thế dù biết là sai dù biết là ko thể nhưng cô vẫn muốn đặt cho mình một hy vọng dù là nhỏ nhoi......Rồi một hôm anh gọi điện hẹn gặp cô..Cô vui lắm cô chạy thật nhanh đến chỗ hẹn niềm hạnh phúc vụt tắt khi nhìn thấy anh với đôi mắt thật buồn.....Biết được anh và người iu mới cãi nhau....Cô ngồi bên anh và chỉ biết lặng im lắng nghe anh nói , dù trong lòng đau nhói nhưng miệng vẫn cố gượng cười , và cho anh những lời khuyên để anh người cô yêu , sẽ hạnh phúc bên người anh yêu....và người đó sẽ không phải là cô mãi mãi không phải cô......Rồi cứ thế cô bên anh khi anh buồn và lắng nghe anh kể về người con gái anh iu...Anh cứ vô tư như thế , mà không hề hay trái tim cô đang rỉ máu....Cảm giác ngồi nghe người mình iu , nói iu người khác đau thật á......Nhưng cô biết cô ko có quyền trách ai vì tình iu này là do cô chọn , quyết định này là của cô cô , ko co tư cách trách móc ai......Rồi một hôm trời mưa.....anh đứng trước cửa nhà cô nước mắt rơi.Thì ra anh và người iu anh vừa chia tay.....Trong lòng cô bỗng có cảm giác vui mừng , cô đang vui vì điều gì vậy......cô vui vì cô đã có cơ hội để có thể bên anh....
Anh nằm thiếp đi.....Rồi bỗng nửa đêm điện thoại anh vang lên là người iu anh gọi...Cô nhấc máy lên nghe , một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng hỏi cô'Cô là ai thế' Cô trả lời tôi là người iu của anh ấy'.Không biết vì điều gì là sự ích kỉ hay là tình iu cô dành cho anh quá lớn , khiến cho cô trở thành một con người ko từ thủ đoạn để có được anh.....cô vội vàng xóa nhật ký cuộc gọi vừa nhận.....Sáng hôm sau khi anh tỉnh giấc cô mang cho anh một ly cafe còn nóng...đôi mắt anh vô hồn....Nhìn anh như thế mà lòng cô giá lạnh , ngồi bên anh thật lâu nhưng anh chỉ im lặng như cái xác ko hồn.......Cô có anh bên cạnh những mãi mãi không bao giờ có được trái tim của anh.......Dù cô biết là như thế nhưng cô vẫn không muốn buông tay anh...Cô ôm trầm lấy anh và nói ' Anh đừng buồn nữa , em sẽ bên anh mà , em iu anh thực sự rất iu anh , hãy cho em làm người iu anh đi '
Anh chỉ lặng im và gật đầu.....Từng ngày cô ở bên anh đáng lẽ ra cô phải rất hạnh phúc vì ngày này cô đã mong chờ rất lâu rồi....Cô ở bên anh, nhưng thờ ơ.......Tình cảm anh dành cho cô chỉ đơn giản như một người bạn......một người em gái....Và mãi mãi sẽ không có một vị trái nào hơn......Cô cảm thấy ghen tị ......ghen tị với người con gái kia người con gái đã có được tình iu của anh......Nhưng cô vẫn muốn tin rằng thời gian sẽ làm cho mọi thứ thay đổi và rồi anh sẽ iu cô và chỉ iu cô thôi......Sự ngang bướng , ương ngạch đó đã khiến cố càng ngày càng nún sâu vào vũng lầy ko có đường quay lại......Anh ở bên cô nhưng trái tim và linh hồn ko thuộc về cô...Rồi anh nói với cô....'Anh thực sự vẫn còn yêu cô ấy anh đã mong khi bên em anh có thể quên đi cô ấy , nhưng anh làm ko được , anh xin lỗi nhưng có lẽ mình dừng lại đi , anh không muốn có lỗi với em và cả trái tim anh nữa ' Lời anh nói như nhát dao đâm vào trái tim cô , đau thực sự rất đau....Nhưng cô không muốn thực sự không muốn mất anh cô nói 'Không sao hết , anh đừng rời xa em , anh không cần iu em ngay , anh cứ vẫn iu cô ấy đi em chấp nhận em không sao mà rồi một ngày nào đó anh sẽ iu em thôi , xin anh đừng rời xa em'
Cô nắm tay anh và nước mắt nhạt nhòa, anh chỉ im lặng vì không có lý do nào để từ chối cô, anh không muốn làm cô tổn thương....Lên anh chọn cách im lặng.....Im lặng đôi khi vì quá mệt mỏi.......im lặng cũng có thể là ko có sự lựa chọn nào khác....Còn anh im lặng vì không muốn làm cô ,người con gái đã iu anh bằng cả trái tim tổn thương...Dù như thế nhưng trong lòng anh biết rõ anh chỉ yêu một người và người đó không phải cô..
Rồi 3 tháng chôi qua anh nhận được điện thoại báo tin người yêu anh đã mất...Chết lặng cả người anh dường như không còn chút sức lực.....
Cô sợ hãi toàn thân cô lạnh ngắt cô là nguyên nhân chia rẽ tình cảm của họ....Vì mắc bệnh lên người iu anh ấy chọn cách rời xa anh , để anh đi tìm hạnh phúc mới....Đêm hôm người iu anh gọi cũng là lúc cô ấy còn chút hơi thở cuối cùng , muốn nghe giọng nói của anh......Nhưng cô lại giật đi cái cơ hội cuối cùng đó , điện thoai của anh cô đã sập nguồn vì ko muốn người iu anh gọi cho anh......Người iu của anh vì muốn anh hạnh phúc vui vẻ , lên đã chọn cách buông tay, với cô ấy , tình iu là mong người mình iu hạnh phúc........Còn cô, cô thực sự có iu anh ấy không , hay chỉ là muốn chiếm hữu..Nhìn anh nước mắt nhạt nhòa , chưa bao giờ cô thấy anh đau khổ đến như thế..Bước đến bên anh cô chỉ muốn an ủi vỗ về......Bỗng anh gạt tay cô một cách vô , tình anh nhìn cô với ánh mắt đấy sự căm ghét anh nói'Tại sao...tại sao cô làm như thế , tại sao hả , cô đừng nói là cô yêu tôi ,tình yêu của cô tôi cảm thấy khinh bỉ, từ nay tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô thật đáng sợ'
Anh bước qua cô một cách lạnh lùng , trong lòng cô ứa nghẹn cảm giác như không thể thở được.....Người mà cô iu nhất, thương nhất , nói cô thật đáng sợ và khinh bỉ tình iu cô dành cho anh......Cô đã nghĩ là cô sai sao iu một người , đã có người iu là sai sao.......cô ích kỉ giữ người mình yêu là sai sao.....
Có lẽ là không sai , nhưng cách cô iu có lẽ đã sai ,Tình iu không đơn giản chỉ đến từ một phía , mà phải đến từ 2 người....Nếu cứ cố chấp giữ những thứ không thuộc về mình thì sẽ tự khiến cho bản thân mình đau khổ thêm thôi...Bạn thích một chiếc nhẫn , ờ nó đẹp lắm nhưngnếu nó không vừa tay bạn , dù bạn có cố ép nó vô cũng chỉ làm tay bạn thêm đau thôi.......
Đến cuối cùng cô vẫn không có được tình iu của anh và ngay cả tình bạn tốt đẹp ngày xưa cũng không còn.....Cô đã đánh mất đi tất cả và mãi mãi không thể lấy lại được.....
Là của mình thì sẽ là của mình , không là của mình thì dù có giữ cũng không phải là của mình...
HẾT