Polaroid
Truyện ngắn Đông Ấm

Truyện ngắn Đông Ấm

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện ngắn Đông Ấm

Mùa đông mang theo hơi lạnh lẽo phả vào trong từng phân tử không khí. Từng cặp đôi tay trong tay bước đi mặc thời tiết, dường như mùa đông chỉ làm bọn họ ấm áp hơn nhưng với nó. Mùa đông này lại là mùa đông lạnh lẽo nhất trong những mùa đông mà mười bảy năm tôi đã trải qua. Khuôn mặt tèm nhem nước mắt được lau đi vội vã trước ánh mắt tò mò của người xung quanh.
- Kim, hôm nay em làm hộ chị một hôm nhé.
Chị bé tôi quen ở chỗ làm thêm nhờ vả, tôi chỉ cố gật đầu cho qua. Dù sao thì tối nay tôi cũng không có chuyện gì quan trọng. Tâm trạng trượt dài như đoàn tàu không phanh nhưng tôi vẫn cố hoàn thành cái công việc trong cuộc sống của mình , tôi ghét người ta thấy tôi suy sụp và đáng thương hại. Tôi thất tình , một mối tình đơn phương to đùng của đứa con gái 17 tuổi rụt rè và nhút nhát. Ai cũng nói tôi ngu ngốc , đơn phương người ta tận ba năm để rồi mọi thứ kết thúc chóng vánh như chưa từng tồn tại khi nghe cậu ta có bạn gái. Cũng đúng , nếu như tôi có đủ dũng khí nói với Tuấn, cậu bạn thân của mình là tôi thích cậu thì có lẽ là mọi chuyện đã khác. Nhưng nếu không được, tôi làm sao có thể đối mặt với cậu , tôi đâu có mặt dày đến vậy , hơn nữa , tôi càng không muốn mất đi thứ tình bạn quý giá này.
- Mày biết không , người khác không thích chơi với tao vì tao không có khả năng làm người khác vui được , bên họ, tao luôn cảm thấy mình làm cho bọn họ nhàm chán.
Đó là câu nói khi mà tôi và cậu ấy quen thân hơn một chút, đó như một lời thách thức là nếu cảm thấy cậu ta buồn chán thì hãy phắn nhanh đi , chứ đứng có lởn vỡn cho cậu ấy thứ tình bạn hờ hững lợi dụng.
- Mày yên tâm , nếu mày cảm thấy thế thì tao sẽ tự làm cho tao vui và mày cũng sẽ vui lây. Tao rất có nhiều khả năng kỳ diệu đó nha. Nhưng Nar của mày vậy
Tôi trả lời như thế đấy , đúng kiểu một lời thách thức ngược lại , kể từ lúc đó mối quan hệ của chúng tôi bước sang một trang hoàn toàn mới . Cậu ấy thường nói rằng ngoài cái vẻ bất cần và lạnh lùng bên ngoài thì tôi yếu đuối hơn tôi nghĩ nhiều . Ừ , đúng thôi , tôi yếu đuối nhưng vẫn đủ mạnh mẽ để đóng vai bạn thân đến phút cuối cùng. Hương sữa béo ngậy quyện vào trong không khí làm không khí trong quán ấm hơn hẳn nhưng sao tôi lại thấy lạnh lẽo thế này?
Mưa rơi rào rào trên từng centimet mặt đường như muốn tưới tắm, gột rửa sự khô hanh của mùa đông mang lại nhưng cũng làm mùa đông thêm phần lạnh lẽo. Hơ tay ra trước cửa quán , cảm nhận từng giọt nước mưa lạnh lẽo rơi mạnh vào tay rồi tan ra như chưa từng tồn tại chỉ có cảm giác tê buốt đọng lại. Hôm nay tôi lại quên đem áo mưa nữa rồi , mà giờ tôi cũng muốn tắm mưa, một sự tra tấn chăng. Có lẽ vậy? Ánh đèn vàng hiu hắt của biển quán hắt lên mặt đường như tăng phần cô đơn trong lòng tôi , hôm nay tôi làm thế lại về trễ nhất nên có dầm mưa một chút cũng không sao , chứ không thì thấy tôi là mấy anh chị làm thêm thể nào cũng thuyết giảng cho xem.
- Kim , Kim … đứng lại.
Tiếng kêu quen thuộc làm tôi khá bất ngờ, Tuấn làm gì ở đây giờ này, Đáng lẽ người cậu ấy nên quan tâm là cô bạn mà cậu ấy thích chứ không phải là tôi, đừng làm tôi thêm bận tâm. Bỏ mặc tiếng kêu và bóng dáng hấp tấp của cậu ấy tôi bước vội vào trong màn mưa. Mưa rơi tới tấp xuống mặt làm tôi thêm thanh tỉnh. Tôi không phải là loại người có thể nhìn vào hạnh phúc của người mình yêu mà tươi cười chúc mừng . Tôi ích kỷ vậy đấy , tôi chỉ đóng mỗi vai bạn thân đã là quá mệt sức rồi , tôi không muốn đóng vai một người cao thượng bởi thế đừng có quan tâm tôi.
- Này sao thế?
Tuấn cũng chưa kịp mặc áo mưa, cả người hai chúng tôi run cầm cập trong làn mưa lạnh. Lúc này tôi muốn hét thẳng vào mặt cậu ấy, bảo cậu ấy tránh xa tôi ra, cậu ấy là đồ ngu hả nhưng tôi lại không thể làm thế.
- Không tâm trạng tý mà . Mày biết tao rồi đấy.
- Vâng ,tại hạ đã được lãnh giáo cái bản tính dở người của cô nương rồi đấy ạ. Nhưng dầm mưa giữa trời đông như thế này không phải là dở người đâu mà là điên đó. – Nói xong cậu ta lườm tôi một cái. – Dù sao cũng ướt hết rồi. Nói đại ca xem, cô buồn chuyện gì?
- Tao điên kệ tao. Mày phắn đê! – Tôi rũ cậu ta một cách phũ phàng.
- Trời lạnh mà nóng thế. Đúng là con gái, sáng nắng , chiều mưa , trưa lâm râm, đêm đen sấm chớp.
- Vậy còn đỡ hơn cái thằng đàn ông mà nhiều chiện.
Đã bảo cậu ta đi về đi mà còn dai dẳng , tôi muốn yên tĩnh , không muốn bị quấy rầy. Tâm trạng tôi cực kỳ không tốt chút nào. Cậu ấy , đứng đó , bình thản cười đùa làm tôi cảm thấy áp lực nặng nề. Sinh nhật tôi gần tới , hôm đó cậu ấy sẽ cùng bạn gái cậu ấy chúc mừng sinh nhật cho tôi. Sinh nhật tồi tệ.
Tuấn nghe tôi quát lên liền lặng im không nói gì nữa, chỉ chậm rãi dắt xe đạp theo tôi về tới nhà, cậu ấy hiểu tính tôi quá, nhưng lần này lại có vài thứ mà cậu ấy không hiểu được. Mưa vẫn tiếp tục rơi nặng hạt, ánh đèn đường vàng vọt hiu hắt hắt lên hai cái bóng nhỏ, đường phố một mảnh lặng lẽ. Mưa sao mà mặn thế….
Sau hôm dầm mưa đó thì bệnh thật nhưng không phải tôi mà lại là cái nhân vật chết bầm nào đó. Tôi chỉ hơi ho và sổ mũi tý thôi . Còn cậu ta nghe đồn là sốt cao lắm. Như bình thường thì tôi đã lăn ngay qua nhà cậu ấy nhưng tôi nghĩ tôi qua hay không đã không cần thiết nữa rồi. Nghe đám bạn kháo nhau Tuấn sốt cao lắm làm tôi cũng loạn hết cả lên nhưng tôi không muốn bản thân mình phải suy nghĩ quá nhiều về những thứ không thuộc về mình, cậu ấy cũng sẽ có người chăm sóc .
Ba ngày , lịch làm việc vẫn như thường lệ , chỉ có thiếu đi mấy câu chém gió dở hơi của ai đó . Một chút hụt hẫng vang lên trong lòng, điện thoại vẫn im lìm , thỉnh thoảng lại có vài cái tin nhắn tổng đài. Tôi ích kỷ thật , đã không muốn quan tâm người ta rồi mà còn mong chờ cái gì chứ. Ngày mai là sinh nhật tôi rồi…
Có ai có cái số con rệp như tôi không cơ chứ? Ngay ngày sinh nhật mà ốm liệt giường, vừa đắp cái khăn ướt lên cái trong nóng hầm hập của tôi mẹ tôi vừa cằn nhằn.
- Con ơi là con , mẹ đã bảo mày bao nhiêu lần rồi , lúc nào cũng không lo chăm sóc thân thể , đến lúc nằm xuống rồi hành mẹ thế này đây.
Mẹ nói tôi chỉ cười cười không nói gì , có muốn nói cũng không được, cổ họng từ lúc nào đã khô khốc, cả người mệt mỏikhông nhấc người nổi lên. Đúng là tôi rất tự hào về việc mình ít đau ốm nhưng mỗi khi ốm thì lại ốm rất nặng. Hôm qua , gần tan ca thì tôi cảm thấy cả người chóng mặt, nóng nóng làm mấy người trong quán phát hoảng. Theo mẹ tôi nói là do cảm sẵn lại thêm cái tính bướng bỉnh không chịu uống thuốc nên lăn ra ốm thế này đây.
- Cười cái gì mà cười , hôm nay sinh nhật làm mất ăn rồi đấy. Ráng khỏe đi rồi hôm sau mẹ làm bù cho bữa khác.
Mẹ tôi bỗng chốc thở dài khuôn mặt mẹ như già hơn. Lâu rồi tôi mới nghe mẹ trách yêu như thế. Trong lòng bỗng nhói lên một cái. Tôi cũng thở dài khe khẽ, nước mắt cứ cố chấp lặng lẽ lăn dài. Mẹ ra ngoài làm gì đó, căn phòng yên tĩnh làm tiếng thút thít như rõ hơn dù đã cố kiềm lại. Cảm xúc bao lâu nay không giữ lại được cứ mặc buông lơi theo dòng nước mắt. Lâu nay tôi cũng chưa trưởng thành mấy , quá trẻ con để mà không nhận ra được những thứ quan trọng. Nếu Tuấn không phải dành cho tôi thì hẳn ra cũng có người đang đợi tôi phía trước, tôi sẽ ở

bên cạnh cậu ấy với tư cách là một người bạn thân. Tình bạn đôi khi còn lãng mạn hơn cả tình yêu mà.
Điện thoại im lìm trên mặt giường, màn hình chỉ thoi thóp được ít cái rồi tắt ngúm. Tôi quên là cả mấy ngày nay quên sạc cho con dế. Giờ gọi điện hỏi thăm thôi cũng khó, tôi đây còn không đủ sức ngồi dậy cắm sạc nữa mà. Đang tự chế giễu bản thân thì…
- Kim , có sao không đấy? Tao nghe mày ốm nặng …
Tuấn chạy sồng xộc vào cửa phòng tôi , bộ đồng phục học sinh nhăn nhúm đầy mồ hôi. Tôi cau mày ngạc nhiên nhìn cậu ta, mẹ đâu mà lại để một thằng con trai xông vào phòng khuê nữ thế này chứ. Không khéo thằng này còn định phá hoại cái cửa phòng nữa đấy .
- Mày …làm …gì ..ở đây? – Tôi thều thào nói không ra hơi.
- Tao nghe giang hồ đồn thổi , mày bị ốm nặng lắm, sắp nhập viện. – Tuấn ngập ngừng, bối rối. – Mày thấy đấy , mày ốm là tao bay tới thăm ngay thế mà tao ốm hai ba ngày mà mày ngay cả nhắn tin cũng không có.
- ….. – Tôi im lặng hít một hơi. – Tao xin lỗi.
- Không cần đâu , tao định chuẩn bị sinh nhật cho mày mà giờ mày thế này thì thôi để hôm khác. Mà mấy hôm nay mày giận tao à?
- Không . Bạn thân yêu sao mà giận được. – Dù đau ốm nhưng vẫn phải mà cố nịnh nọt nếu không cậu ta lại dở chứng cho tôi ăn “hành” khi khỏe lại thì tốt lắm đó nha. – Vậy cô nàng bạn gái đáng yêu của mày đâu không giới thiệu à?
- Ờ thì… – Nói tới đây mặt mày cậu ấy đỏ ửng như cà chua, tôi cảm thấy chút chua sót, khó chịu không nói lên lời.
- Nói xem nào, gì mà ngượng ngùng thế.
- Hắn bị ốm rồi? Với lại tao không dám tỏ tình với hắn.
- Cái gì , không phải bạn gái à? Trùng hợp vậy?
- Ừ .
- Nói xem đứa nào. Dù phải lết cái thân tàn này tao cũng tỏ tình cho mày, mà mày thì ai không thích.
- Nhưng lỡ nó không thích tao thì sao?
- Thì mày ra cầu Rồng , mở hàng đi.
- Đồ điên.
- Thế nào con nào , khai mau, đàn ông gì mà lằng nhằng ghê à. Tao sẽ dùng chút sức tàn của mình giúp mày . Không chừng nó thấy tao tội nghiệp bố thí cho mày chút tình cảm.
- Cái con này , mày muốn chết à. Gì mà bố thí? Hứ.
- Ứ ừ , mày mơ đê, tao mặc dù rất hận đời nhưng vẫn chưa muốn chia tay đâu.
- Đúng rồi, chưa muốn hay chưa dám . – Khuôn mặt của Tuấn làm tôi bật cười. – Bây giờ , tao đi tỏ tình mày thấy sao ?
- Ừ, mày nói nghiêm túc đó hả? Haha, cố lên, fighting. Mà em nó đang ốm đấy đừng làm con họ xúc động quá không lại án mạng. Thành công thì báo tao , coi như quà sinh nhật đấy nhá, không báo mà đi đánh lẻ là liệu hồn.
- Nhưng mà tao bỏ mày thế này …
- Áy náy gì , tao hiểu mày mà nhưng mày vẫn luôn coi tao là bạn được rồi. Chứ mày mong tao phá mày à. Này nhé , có bồ rồi thì cũng không được bỏ tao đấy nhá, nếu không sau này bồ mày bỏ mày thì đừng có khóc lóc với tao.
- Biết rồi.
Tuấn đỡ tôi nằm xuống, cậu ấy làm như là tôi là bình hoa dễ vỡ lắm không bằng, tôi mà khỏe thì tôi nhất định phải xem đứa nào có sức lôi cuốn cái thằng bạn thân không gần nữ sắc của mình mới được. Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng nước mắt không tự chủ một lần nữa lại chảy tràn.
Tiếng cửa đột ngột lại vang lên làm tôi giật mình , vội vội vàng vàng quệt nhanh nước mắt rơi trong vô thức. Dạo này tôi càng ngày càng mít ướt thì phải.
- Sao mày lại khóc…./ Sao mày lại ở đây?
Hai tiếng nói vang lên cùng lúc sau đó lại là một màn im lặng đến ngột ngạt. Cái quái gì thế không phải là cậu ta đang đi tỏ tình sao , sao lại đột ngột chui vào đây ? Dạo này tôi có đọc hơi nhiều ngôn tình nên trí tưởng tượng hơi bị phong phú à nha, đừng có làm tôi thêm hi vọng, Vũ Nhật Kim tôi ghét nhất là điều này.
- Không phải là đi tỏ tình rồi hả?
- Đúng là đi tỏ tình…
- Tại sao quay lại?
- Vậy tại sao mày lại khóc?
- Tao khóc hay không liên quan quái gì đến mày? – Cái này là thẹn quá hóa giận, chả nhẽ nói với Tuấn là tôi thích cậu ta à? Tôi không muốn làm cậu ấy và tôi thêm khó xử.
- Sao không liên quan? Thực ra tao có quan trọng với mày không ? Tao nói đi tỏ tình mày chúc tao thành công . Tao nói tao có bạn gái , mày cũng cười chúc tao vui vẻ, mày giận , mày buồn sao mày không nói. Mày tưởng tao dễ chịu lắm à? Tao cũng thích mày cơ mà , mày sợ tình bạn của chúng ta không còn , tao cũng vậy nhưng sao mày không cho tao cơ hội. Lúc tao nói tao có bạn gái thì mày lại cố đẩy tao ra xa. Đi làm trễ , về một mình , không quan tâm tới tao nữa. Mày có nghĩ tới cảm nhận của tao không ? Sao mày không chịu hiểu mà cứ áp đặt suy nghĩ lên người khác thế.
Tuấn nói một lèo làm tôi im sững. Cậu ấy đang nói gì vậy , không phải tôi đang ảo tưởng đó chứ, cảm giác thật ấm áp. Nhưng con người tôi dù ảo tới đâu cũng mau chóng phục hồi. Nhìn khuôn mặt đỏ gay đầy ngượng ngùng của Tuấn mà lần đầu tiên tôi thấy mà tôi không dám cười, chỉ sợ cậu ta lại nổi điên lên thì…
- Tuấn , nói cái gì cơ?
- Tao , Tuấn … Tuấn thích Kim.
- Bao lâu rồi? – Tôi không trả lời , khuôn mặt cũng vô cùng bình thản . Tôi muốn mọi thứ chắc chắn. Cái cảm giác bị đùa bỡn không tốt chút nào , dù nhìn cậu ấy thì cũng không thể gọi là đùa bỡn được.
- Không biết nữa. Vậy , Kim có thích Tuấn không ?
- Tao tất nhiên là không … – Tôi im lặng một lúc nhìn khuôn mặt Tuấn co lại một cách khó chịu, hừ, ai bảo cậu ta làm tôi đau lòng mấy hôm nay cơchứ. – …không thể không thích Tuấn rồi.
Bây giờ chắc khuôn mặt tôi cũng không kém ông mặt trời đang chiếu rọi ngoài kia là bao? Trời ơi , xấu hổ quá, tôi cũng vừa tỉnh tò. Từ giây phút này cả hai chúng tôi đều sẽ bước vào một bước ngoặt mới tiến thêm một bước nữa trong mối quan hệ, nhưng trên tất cả, chúng tôi được nhiều hơn thế. Tương lai , sẽ có nhiều thứ mới lạ, khó khăn, không biết được nhưng tôi trân trọng giây phút này , khi mà bàn tay ấm áp của cậu ấy nắm lấy tôi, ánh mắt ngượng ngùng của cả hai và cả nụ cười đầy hạnh phúc cho mối tình chớm nở, mùa đông năm nay thật ấm.
2hi.us