Truyện Ngắn - Đón Ngày Gặp Lại

Truyện Ngắn - Đón Ngày Gặp Lại

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện Ngắn - Đón Ngày Gặp Lại

Anh đã không còn yêu tôi nữa, lý do hợp lý và dễ hiểu nhất để chia tay. Tôi chấp nhận, dù vẫn giữ trong trái tim tất cả những kỷ niệm và tháng năm yêu thương từng có. Tôi những tưởng mình sẽ khó xử lắm khi gặp lại, nhưng tôi nhầm rồi.

***

Tôi thay giày tất đầy đủ, tập qua loa vài động tác khởi động, mắt vẫn không rời khỏi phía cổng công viên. Ngày hôm nay, ngày đầu tiên tôi trở lại sân.

Thấm thoắt cũng đã gần 1 năm kể từ khi tôi không đi đá cầu vào mỗi buổi chiều nữa, chính xác là 7 tháng 29 ngày. Tôi biết, bản thân mình vẫn ham đá cầu lắm, cứ mỗi lần thấy đám đông nào bu thành vòng tròn làm xiếc với quả cầu, tôi đều không giấu được vẻ ngưỡng mộ mà quan tâm theo dõi. Nhưng biết làm sao được, tôi không thể, cũng không muốn trở về nơi ấy, sân cầu đã hơn 3 năm gắn bó với tôi, vì nơi đó vẫn có anh, và tất cả kỷ niệm của chúng tôi ở đó.



Tôi chia tay anh cũng gần 8 tháng. Kể từ buổi tối đau buồn đó, chúng tôi không liên lạc, không nói chuyện, tôi không ra sân, dứt khoát không ra sân, thậm chí là không dám bén mảng đến những nơi gần đó.

Tôi sợ bàn chân mình không vững vàng, con tim lấn át lý trí, để lại đưa đẩy từng bước dẫn lối nơi hàng chiều vẫn có anh hiện hữu. Anh hết yêu tôi rồi, không còn đón đưa, chẳng còn thăm hỏi, quan tâm, cùng tôi khởi động, đá đôi, vui buồn theo mỗi đường cầu nữa, nhưng còn tôi, tôi yêu anh nhiều đến thế, đến ngày hôm nay vẫn còn đong đầy nỗi nhớ, làm sao tôi dám chạm mặt anh mỗi ngày ...

Thế đấy, tôi lẳng lặng tạm biệt sân cầu, không một lời tiễn biệt, chia tay mối tình đầu lặng lẽ nhưng đầy day dứt đến thế.

Trong quãng thời gian ấy, tôi lao vào bận rộn trong từng buổi chiều. Kiếm việc làm thêm, đi tình nguyện, rủ bạn bè đi chơi, hoặc có khi chỉ là bắt xe bus đi một vòng Hà Nội, chỉ để cho chính mình quên đi nỗi nhớ anh và sân cầu. Nhưng càng cố quên, càng dễ nhớ. Có những khi, cắm tai nghe trên xe, trôi đến những bài hát kỷ niệm, tôi cố nén những giọt nước mắt, ngăn không cho mình khóc nấc trên xe ...

Ngày hôm nay, tôi cũng quay trở lại sân cầu, một trong những địa điểm nhiều ý nghĩa nhất đối với tôi. Ừ thì đối mặt với anh, ừ thì phải giả vờ lạnh băng rồi cười nói, tránh làm mất bầu không khí vui vẻ của tập thể, tôi cân nhắc lần lữa nhiều lần, cho đến khi cơn nghiện đá cầu không thể kìm nén lại được nữa. Tôi sẽ mạnh mẽ, sẽ không trốn chạy, sẽ thật tự nhiên ... dù tất cả chỉ là diễn kịch.

Lo lắng trên xe bus, tâm trí tôi cứ bần thần run rẩy. Sẽ trả lời mọi người như thế nào sau gần 1 năm lẳng lặng mất tích, sẽ nói câu gì với anh cho thật bình thường, có nên tránh anh, có nên im lặng lạnh lùng ...? Tôi mang tâm trạng lưỡng lự ấy, đi gần đến sân mà suýt nữa để ý đường. Sân cầu đã ở trước mặt, chỉ vài giây nữa thôi, những trăn trở trong tôi sẽ có câu giải đáp, tôi phó mặc cho hoàn cảnh đưa đẩy, lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.

Thế rồi, trái lại với những gì tưởng tượng, ngày đầu tiên tôi trở lại, anh không ra sân ...

Tôi viện cớ bận rộn, học hành căng thẳng để giải thích cho sự vắng mặt của mình. Bạn bè trên sân, ai cũng vậy, có chăng chỉ là từng đường cầu đều rắn rỏi hơn, khéo léo hơn, còn tôi, tụt dốc thảm hại. Khi bước vào sân lưới, một khoảnh khắc mất tập trung, tôi đỡ trượt quả cầu dễ ợt. Đồng đội nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, tôi chỉ biết cười cầu hòa.

Làm sao đây, vẫn như mọi lần, tôi nhìn ra cổng công viên tìm bóng dáng anh. Thời gian qua đi, sao đến ngay cả thói quen ấy cũng không bỏ được?



Chào mừng tôi quay lại sân, mọi người hồ hởi kéo nhau ra quán trà chanh tán gẫu nói chuyện. Chẳng ai đả động đến anh. À, thì ra ai cũng hiểu lý do tôi không đi đá cầu nữa, nhưng không ai nói ra. Tôi cười chua chát. Có vẻ như, sự xuất hiện đồng thời của tôi và anh giờ đây sẽ là một tình huống khó xử cho cả ba bên. Nếu vậy, tôi có nên mong anh không ra sân nữa? Hoặc canh chừng những ngày anh ra, tôi sẽ "bận"? Mọi suy nghĩ cứ quay mòng mòng trong đầu. Quyết định đá cầu trở lại khiến tôi hoang mang hơn tưởng tượng. Anh, sao lại hết yêu em, sao chúng ta lại chia tay, mang đến cho em nhiều nỗi trằn trọc thế này?

Ngày thứ hai, anh vẫn vắng mặt. Tôi chẳng dám hỏi mọi người rằng anh đâu, hay từ lâu lắm rồi anh cũng không đi đá cầu nữa. Nghĩ quá nhiều, thậm chí tôi còn đặt ra tình huống: Hay anh biết tôi đá cầu trở lại rồi nên quyết định bỏ sân? Đắng nghét họng, tôi cố gắng vứt bỏ giả thiết ấy. Mà đáng ra, nếu như vậy, tôi nên cảm thấy mừng chứ, mừng vì tôi sẽ không phải quan tâm mình phải làm gì khi chạm mặt anh ở đây, khi lần đầu tiên gặp lại sau khi chia tay ...

Nhưng liệu, tôi có vui mừng được không?

Ngày thứ ba, thứ tư, rồi cả tuần sau, vẫn không thấy anh đâu cả. Vẫn thói quen cũ, với sự kiên nhẫn của một người còn yêu thiết tha, chỉ cần một giây phút ngơi nghỉ, tôi lại ngay lập tức hướng mắt về phía cổng. Liệu sẽ có hình bóng quen thuộc nào phi xe đến, khoác chiếc túi to đùng rồi lững thững đi vào sân? Hình ảnh ấy xuất hiện trong trí tưởng tượng của tôi nhiều đến mức, đã có lúc tôi có ý định gọi điện cho anh, căn vặn xem anh đang ở đâu, sao không đi đá cầu. Nhưng, còn là gì của nhau nữa đâu ...

Một tuần sau đó nữa, vẫn chẳng thấy. Có đôi lúc đá muộn, chỉ còn mình mình ngồi lại sân, tôi thả tâm hồn mình trôi về ký ức xưa cũ. Từ khi yêu nhau, chúng tôi kè kè như hình với bóng, lúc nào anh cũng chu đáo đến đón, rồi lại đưa tôi về. Có lần tôi bận đi chơi với bạn bè, đúng hôm anh thi đấu, anh cứ dặn tôi phải về thật sớm để cổ vũ cho anh. Tôi trách anh có rất nhiều cổ động viên, bạn bè bên cạnh, lúc thi đấu chỉ quan tâm đến chuyện gì đang diễn ra trên sân, sao còn để ý thế nào được tôi đang ở đâu, có cổ vũ cho anh không. Anh cười, ôm tôi vào lòng, ôn tồn nói: "Rồi em sẽ hiểu thôi, khi em yêu một ai đó rất nhiều".

Ngày hôm ấy, phi hết tốc lực, tôi chạy bay đến sân đúng lúc anh đang bị dẫn trước. Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười rạng rỡ, rồi lội ngược dòng thành công, vinh quang bước lên bục của nhà vô địch. Đến khoảnh khắc đáng nhớ ấy, anh vẫn nhìn tôi cười, nụ cười tôi sẽ chẳng bao giờ quên được. Tôi luôn tự hỏi, thực ra hôm đó tôi cũng không nói lấy một lời động viên anh, có độnglực gì khiến anh quyết tâm mạnh mẽ đến vậy?

Những ngày đông lạnh của tháng Mười hai cũng ùa đến, tôi vẫn ra sân đều đặn, nhưng trong lòng đã không còn sôi sục nữa, chuyện gì đến sẽ đến..



Thế rồi, khi không chờ đợi nữa thì điều hi vọng mới xuất hiện, trong một khoảnh khắc nhìn lướt qua cổng công viên, tôi bắt gặp hình bóng quen thuộc, dù người ấy vẫn đang cách sân một khoảng rất xa. Anh phóng vào, đỗ xe ngay ngắn, lôi từ trong cốp một chiếc túi to đủ quầy áo giày tất, rồi chầm chậm bước vào khu khởi động. Đấy là tôi tưởng tượng từng động tác ấy thôi, chứ tôi đâu có dám nhìn, cứ giả vờ tập trung vào quả cầu.

Có một điều bất ngờ rằng, tôi đã tưởng tượng khung cảnh lần đầu tiên trở lại gặp nhau không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng hiểu rằng trái tim mình sẽ đập lỗi nhịp, thì cho đến khi khoảnh khắc ấy diễn ra, tôi lại cảm thấy bình thản đến khó hiểu. Là do tôi đã thôi chờ đợi, hay bởi vì tôi đã tự đã quá lo lắng giây phút này?

Trong suốt cả buổi chiều ấy, tôi không chạy

ra gần chỗ anh, không nói với anh một câu nào, nhưng bỗng dưng cảm thấy mình đang rất ổn, thực sự tâm trạng rất tốt. Có phải, chỉ cần biết rằng người mà mình hết lòng yêu thương đang ở gần cạnh, rất gần, chỉ cần biết anh ấy đang ở đó, như chưa bao giờ biến mất, chưa hề rời xa, là trong lòng có thể sinh ra một nguồn năng lượng phi thường có tên là "bình tâm"? Có phải không?

Và có phải, đó là đáp án mà tôi luôn chờ đợi sau lần chứng kiến anh vô địch sau màn lội ngược dòng ngoạn mục? Tôi không biết nữa, điều duy nhất giờ này tôi nhận ra, là mình đang mỉm cười lặng lẽ, nụ cười nhẹ nhõm an yên đầu tiên sau khoảng thời gian chia tay anh.

Anh đã không còn yêu tôi nữa, lý do hợp lý và dễ hiểu nhất để chia tay. Tôi chấp nhận, dù vẫn giữ trong trái tim tất cả những kỷ niệm và tháng năm yêu thương từng có. Tôi những tưởng mình sẽ khó xử lắm khi gặp lại, nhưng tôi nhầm rồi. Tình yêu, dù là song phương hay một chiều, vẫn có một sức mạnh đặc biệt.

Bầu trời sẫm dần, những tia nắng hiếm hoi cuối ngày vằn lên khiến khung cảnh êm đềm đầy da diết. Tôi thấm mệt sau trận đấu đã tập trung và nỗ lực 100%, lòng bình thản chuẩn bị tiến đến chỗ anh đang ngồi, nói một lời chào "đã lâu không gặp" ...
2hi.us