Polaroid
Truyện ngắn - Bích Hải Thanh Thiên Dạ Dạ Tâm

Truyện ngắn - Bích Hải Thanh Thiên Dạ Dạ Tâm

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện ngắn - Bích Hải Thanh Thiên Dạ Dạ Tâm

cho tôi, nói rằng:...
Trong truyện này, cũng như những fic khác, đều không nhìn thấy tình yêu. Tôi nghĩ, đúng vậy. Vì đây là một chuyện tình được viết ra bởi một người chưa từng yêu.Thật ra, tôi khi viết truyện, luôn rất yêu quý nhân vật của mình. Tôi dành cho họ rất nhiều tình cảm, bằng cả tấm lòng để viết lên. Có thể có người nhận thấy, có thể không ai nhận thấy, nhưng trong thế giới của tôi, không có khái niệm người tốt – kẻ xấu. Đó chẳng phải là một cách thể hiện tình yêu với nhân vật của mình sao? (cười).Lý do"Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm” là một truyện tôiđã viết khá lâu rồi, nhưng không có ý định công khai, chỉ viết ra nhằm thỏa mãn những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình thôi. Bây giờ công khai ra, có khi cũng có cái hay của nó. Dù sao thì, trên thế giới này, tìm người có cùng suy nghĩ với tôi không dễ, nhất là một người thường xuyên được đánh giá là "quái đản” như tôi.Tên truyện"Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm”, đó cũng chỉ là cái tên thôi. Bởi vì bao trùm câu chuyện là sự tịch mịch, cô đơn, cho dù cảnh sắc đẹp đến đâu thì cô đơn vẫn là cô đơn. Khung cảnh trong truyện, đối với suy nghĩ của tôi, là rất đẹp, nhưng trong cái đẹp ấy lại lồng cả sự cô tịch. Vì vậy mà có cái tên này. Không cần giải nghĩa tên, chỉ là khi đọc lên, có cảm giác gì đó trống trải, vậy là được rồi. Xưa nay, Rinca vẫn luôn rất lười đặt tên. Tất cả tên truyện mà tôi từng viết, đều chỉ là trong lúc ngẫu hứng gõ ra thôi. Đừng để ý.Đây là câu chuyện xoay quanh 5 người: "Chàng”, "Nàng”, "Hắn”, Hoàng hậu, và Hoàng thượng. Có thể là do để thích hợp với truyện ngắn, hoặc có thể do tôi lười, những nhân vật này không có tên. Trong đầu tôi cũng chưa bao giờ có suy nghĩ đặt tên cho họ. Chỉ là danh xưng thôi, có gì quan trọng đâu.Màu sắcMỗi câu chuyện luôn có một màu sắc riêng. Vậy theo bạn, màu sắc ở truyện này là gì?Trong cảm nhận của tôi, nó có màu trắng và màu đỏ. Màu trắng bao trùm không gian, cây hoa trắng, làn tuyết trắng. Còn màu đỏ điểm xuyết trong đó, như những điểm nhấn, mờ nhạt, nhưng lại không bị che lấp.Sắc trắng, khi nhiễm đỏ sẽ rõ nét hơn rất nhiều.Màu đỏ của máu.Màu đỏ của y phục.Màu đỏ nhạt nhòa gần như không thấy của tình yêu.Câu chuyện này, đã được xây dựng, chỉ với hai màu sắc ấy.Nhân vật"Chàng” và "Nàng”Đây là 2 nhân vật chính của truyện, cũng là hai nhân vật tôi yêu thích nhất. Bạn có thể nhận ra, tôi không hề miêu tả ngoại hình một cách chi tiết hai nhân vật này. Xấu hay đẹp, là tùy từng người cảm nhận. Nhưng tôi tin rằng, nếu tôi hỏi, tất cả đều sẽ nói một câu: "Rất đẹp”. Họ đẹp trong tâm hồn, không phải đẹp bằng vẻ bề ngoài. Nếu vậy, miêu tả vẻ bề ngoài của họ để làm gì?Thật ra, nếu bạn hỏi, họ có yêu nhau không? Tôi sẽ trả lời: Tôi không biết. Bạn cảm nhận thế nào nhỉ? Ừ, có lẽ là yêu, mà cũng có lẽ là không. Cảm giác của "chàng” và "nàng” chỉ là yên bình khi ở bên nhau. Như vậy có thể gọi là yêu không?Nếu gọi là "Yêu” thì đó chắc chắn không phải một tình yêu bùng cháy dữ dội, cũng không phải một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Tình yêu của họ chỉ là một thoáng cảm giác an bình thôi."Bước lại gần, dựa vào vai chàng, trái tim xao động, rốt cuộc đã có thể bình yên.”Như thế, đã gọi là "yêu” được chưa?Thật ra, con người ta thường có rất nhiều lựa chọn cho "tình yêu” của mình. Nếu khi ấy, "nàng” lựa chọn ra đi cùng "hắn” – đại tướng quân – thì tình yêu của nàng chắc chắn sẽ khác, sẽ oanh liệt, sẽ dữ dội, chứ không lặng lẽ như vậy. Nhưng thứ mà "Nàng” lựa chọn là sự bình yên bên cạnh chàng.Như vậy, bạn có gọi đó là "Yêu” không?Còn với tôi, đó là "tình yêu”.Tôi từng nói, truyện tôi viết, để thể hiện suy nghĩ của tôi, chứ không phải để diễn ta bất kỳ một chuyện tình nào. Trong suy nghĩ của tôi, "tình yêu” chính là "bình yên”. Rất đơn giản, phải không?"Không cầu thiên trường địa cửu, không cần chim liền cánh, cũng chẳng nguyện hoa liền cành. Chỉ hy vọng giấc mộng của người mãi mãi không tan biến.”Có bạn không đồng ý với cách yêu của hai người này, nhỉ ^^. Cũng dễ hiểu thôi, bởi suy nghĩ của tôi và bạn không giống nhau.Bạn cho rằng, "Chàng” vì "Nàng” mà chết, phải không?Câu trả lời là: Không phải."Chàng” chỉ vì chính bản thân chàng mà chết thôi.Đối với tôi, con người luôn là những sinh vật ích kỷ nhất, không bao giờ vì người khác mà sống. Con người, mãi mãi vẫn chỉ vì bản thân mình thôi. "Chàng” là nhân vật dưới ngòi bút của tôi, vì vậy mà "chàng” cũng vậy.Tại sao chàng lại chấp nhận chết thay "Nàng”? Đó là vì…."Tru di tam tộc, quả thật rất tàn nhẫn.”Bởi vì, chính chàng là người đã tạo ra những cái chết ấy. Cho dù chàng thực hiện nhiệm vụ, cho dù chàng vì dân vì nước, nhưng dù với lý do gì đi nữa, cũng không thể thay đổi sự thật, chàng là kẻ gián tiếp giết chết cả nhà "nàng”. Chẳng lẽ, "Nàng” lại không có quyền "Hận” sao?Máu của "chàng”, dùng để tế nỗi hận của "nàng”.Đó cũng là lý do, "Nàng” không một lời ngăn cản "Chàng” uống cốc rượu độc ấy.Nàng có mối thù diệt gia của nàng. Còn chàng lại chấp nhận sự trả thù của nàng.Chàng là "thân bất do kỷ”, vậy chẳng lẽ nàng không phải "thân bất do kỷ” sao?Bạn nói rằng, yêu nhau phải đi cùng nhau, cho dù đó là địa ngục, phải không?Còn đối với tôi, như vậy gọi là "lãng phí sinh mạng.”Người phải chết là "Nàng”, "Chàng” không có tội gì, cũng không cần phải chết. Nếu "Nàng” chết đúng như số phận đã định sẵn của nàng, thì "Chàng” vẫn sống giống như xưa nay chàng vẫn vậy. Hoặc nếu thế, câu chuyện này sẽ có chút thay đổi. Có lẽ người cuối cùng đứng trong ánh tịch dương ngắm hoa nở sẽ là "Chàng”, chứ không phải "Nàng”.Nhưng "Chàng” đã

chết thay cho "Nàng”. Một người đáng lẽ không phải chết, lại hy sinh tính mạng để "Nàng” được sống, vậy nếu "Nàng” cũng chết theo chàng, đi cùng chàng xuống Địa ngục, không phải là quá "Lãng phí sinh mạng” sao?Thứ lãng phí đó, thật sự là một điều không nên.Vậy thì, "Chàng” có yêu "Nàng” không?Tôi không biết. Có lẽ, mọi thứ tùy thuộc vào cảm nhận của mỗi người thôi."Nàng” và "Hắn”"Hắn” là đại tướng quân, là thanh mai trúc mã của "Nàng”. Tôi không muốn nói quá chi tiết về chuyện của họ, bởi vì tôi muốn mọi người tự cảm nhận hơn."Nàng” có yêu "Hắn” không? Ha ha, tôi lại không biết rồi. Có thể tình cảm giữa hai người chỉ là một loại thói quen, cũng có thể là tình yêu thật sự. Ai mà biết được, đúng không?"Tiếng nói của hắn trầm trầm, quen thuộc. Đã rất lâu, rất lâu, mới nghe thấy giọng nói ấy. Tưởng rằng sẽ rối loạn, nhưng lại chỉ thấy thanh thản.”Trong suy nghĩ của tôi, khi có thể bình tĩnh đối mặt với nhau, thanh thản như vậy, tức là trong trái tim đã không còn thứ gọi là "Tình yêu”. Còn trong quá khứ, họ có thật sự từng "yêu” không, đến bây giờ cũng đâu còn gì quan trọng nữa, phảikhông?Bởi vì…Cái gì đã qua, thì cứ để nó qua đi."Đại tướng quân, huynh biết không, nhiều năm trước, muội thường đứng đây nhìn về phía tây, chờ đợi huynh. Khi ấy, chỉ có chàng ở bên cạnh. Muội chờ không thấy huynh, nhưng vẫn chẳng hề thấy cô đơn. Giờ đây, muội lại đứng đây chờ chàng, có huynh bên cạnh, tại sao lại cô tịch như vậy?”Cho đến tận phút cuối cùng, "Nàng” vẫn cảm thấy cô đơn khi ở bên "Hắn”.Rất nhiều, rất nhiều năm trước, có lẽ "Nàng” cũng chưa bao giờ cảm thấy thanh thản khi ở bên "Hắn”.Như vậy, Yêu hay Không yêu, liệu có còn quan trọng không?"Chàng” và Hoàng hậuCuộc tình của hai người này, nói thế nào nhỉ, ừ, có lẽ nó cũng chẳng phải là cuộc tình. Cho dù là tác giả, nhưng ai dám nói, họ đã yêu nhau như thế nào.Năm xưa, Hoàng hậu thật sự đã yêu "Chàng”, nhưng "Chàng” có yêu nàng hay không, thì chỉ có chàng mới biết mà thôi. Có thể có, có thể không. Nhưng khi "Hoàng hậu” bị Hoàng thượng "cướp” đi, "Chàng” chỉ cúi đầu chấp nhận, đó không phải là không yêu, đó có lẽ chỉ là một thứ tình cảm còn cao hơn cả "Tình yêu”. Đó là tình thân.Không phải "Chàng” chưa từng yêu Hoàng hậu, chỉ là tình yêu đó vẫn chưa đủ để đánh mất tất cả thôi.Tình yêu của "Chàng”, dù đối với ai cũng lặng lẽ và bình thản, vì vậy mà có lẽ chính "Hoàng hậu” cũng không nhận ra mà thôi. Không phải không yêu, chỉ là, chàng biết cách buông tay.Chàng biết rằng, đã qua thì cứ để nó qua đi.Vì vậy nên, Yêu hay không yêu, cũng đâu có gì quan trọng nữa, đúng không?Hoàng hậu và Hoàng thượngNếu có thể, tôi vẫn có thể xây dựng một câu chuyện về những nhân vật này, lồng vào ngay bên trong, nhưng tôi không làm thế. Bởi vì có những thứ, cứ để lại trong suy nghĩ của nhau, sẽ tốt hơn rất nhiều.Tôi nghĩ rằng, Hoàng thượng yêu Hoàng hậu. Chính vì tình yêu ấy, Ngài cướp nàng từ tay người bào đệ mà Ngài yêu quý. Tình yêu của Ngài đối với Hoàng hậu, lớn hơn nhiều so với tình yêu của "Chàng” với Hoàng hậu, vì nó lớn hơn thứ gọi là "Tình thân”.Vì như vậy, nên dù đau lòng, Ngài đã chấp nhận giết bào đệ của mình, không phải sao. Không chỉ đơn thuần vì Giang sơn, mà còn vì, Ngài hiểu rằng, cuối cùng "Chàng” cũng có được một thứ tình cảm lớn hơn cả "Tình thân”.Hoàng hậu có yêu Ngài không? Trước có lẽ không, nhưng tôi tin rằng, sau này câu trả lời sẽ là "có”. Chỉ cần bước ra khỏi quá khứ, thoát khỏi ràng buộc cũ, chắc chắn người ta sẽ mở được cánh cửa trái tim mình. Khi ở trong Thiên lao, chẳng phải Hoàng hậu đã bước ra khỏi song sắt giam giữ chàng, giam giữ trái tim mình sao? Nàng cũng sẽ hạnh phúc thôi.Cả Hoàng hậu và Hoàng thượng, cả Đại tướng quân nữa, họ đều sẽ hạnh phúc thôi.Ừ, nhưng còn "Chàng” và "Nàng” thì sao đây?"Chàng” đã thực hiện được ước nguyện của mình và ra đi cùng nụ cười trên môi, đó chẳng phải là một loại "hạnh phúc” sao?Có thể bạn nói, sống như "Nàng” sẽ không hạnhh phúc, nhưng theo tôi, đó cũng là một loại hạnh phúc. Ai nói sống với quá khứ thì sẽ không hạnh phúc? Có chứ, đó cũng là một cách để con người ta sống. Giấc mộng của "Nàng”, ký ức của "Nàng”, chưa bao giờ tan biến.Mang nhành hoa trắng xuống Hoàng Tuyền.Hoa trắng, đã nở rồi. Giấc mộng của nàng cũng đã thành hiện thực. Cứ an tường như vậy mà sống đến cuối đời. Có thể sống được như vậy, cũng thật tốt.Mối quan hệ giữa các nhân vật trong truyện của tôi thường không rõ ràng, mơ hồ như vậy. Suy nghĩ của tôi, cũng kỳ lạ như vậy. Bởi vì, đối với tôi, Hạnh phúc chỉ đơn giản là có thể chấp nhận tất cả và sống thật tốt thôi.Cám ơn vì đã đọc!!
2hi.us