Khung cửa sổ bàn số 5

Khung cửa sổ bàn số 5

Tác giả: Sưu Tầm

Khung cửa sổ bàn số 5

trên khoảng trời biếc xanh ngoài ấy. Tôi cũng không có lưu bút, không vẽ áo, chỉ ngồi lặng yên bên cạnh mối tình đầu. Con tim bất lực với những điều không thể nói. Tình cảm tự khóc thương trong những ngõ ngách tâm hồn.

Buổi học cuối cùng, giờ văn học, tôi làm bộ mượn cây thước kẻ kẹp trong cuốn vở Văn, Đan lặng im không nói. Có ai nếm đủ nỗi buồn như tôi không, khi mà thích nhưng không dám nói, đến phút cuối rồi mà vẫn chỉ bị đáp trả bằng những lạnh lùng. Tôi nài nỉ Đan cho mượn luôn cả cuồn vở văn ấy nữa, dù biết là vô lý, dù biết buổi học cuối cùng rồi thì tôi cũng không còn cơ hội mà trả lại, nhưng tôi vẫn cứ xin. Không một dòng lưu bút, những kỉ vật cho mối tình đầu có chăng là những thứ trong giờ chia tay cuối.

Trên bục giảng, những bài hát chia tay đang hoà cùng nước mắt. Tôi đánh bạo lên hát “Phượng hồng”, hát đến câu nào, thấy trái tim mình chảy ra tới đó, vừa đau vừa thương. Đan vẫn vậy, bóng hình ấy in lên ô cửa bàn số 5, đơn côi, lặng lẽ. Hoa điệp đang sắp nở trên những khóm lá già. Lúc trở về Đan đẩy sang cho tôi cây thước kẻ, cùng cả cuốn vở Văn màu xanh, vẫn lặng im không nói.

Cứ thế chúng tôi chia tay nhau, cứ thế chúng tôi xa những tháng ngày ngồi cạnh nhau mà tim không thể nào nghe tiếng để cùng chung nhịp đập. Món quà cuối cùng được tặng, đúng ra là tự tôi chiếm lấy, tôi cất kĩ vào nơi trong trẻo nhất của thời tuổi trẻ. Không phải mối tình nào cứ chân thành là được trọn vẹn, không

phải kẻ nhút nhát nào cũng gặp may, không phải người yêu người là hiểu được nhau, không phải im lặng là không hề cảm nhận được. Nhưng điều đẹp đẽ nhất của những năm tháng ấy, phải là tình yêu.

Mãi sau này tôi mới tìm thấy dòng chữ nhỏ trong trang giữa, đúng tâm cuốn vở học sinh:

“Cảm ơn cậu nhiều lắm. Tớ biết cả. Ước gì chúng ta có thể gặp lại nhau…

Đan”

Tôi chỉ còn biết cười ngơ ngẩn.
Bây giờ, cậu ở nơi nào? Bây giờ, em ở đâu?

-o0o-

“Em ở đâu cho tôi được đến tìm?
Mùa hạ ép con ve khô xác
Bằng lăng tím tự bao giờ con ngơ ngác
Em về đâu sau giờ học cuối cùng?

Em ở đâu cho tôi được đến tìm?
Màu áo cũ – như màu mây xuống phố
Ba năm học, bàn số năm, ô cửa…
Đếm được mấy lần tôi trò chuyện cùng em?

Em ở đâu có tôi được đến tìm?
Ánh mắt em
Một lần kiểm tra tôi lén xem trộm sách
Đến tận bây giờ còn day dứt
Ánh mắt em.

Em ở đâu cho tôi được đến tìm?
Tôi gắng học để trước em không kém cỏi
Những bài toán cả lớp tin rằng chỉ mình tôi giải nổi
Tôi vẫn biết em đã làm xong.

Có bao giờ em hiểu tôi không?
Tim tôi đập rung trong tầng đá lạnh
Em yên lặng em bước qua kiêu hãnh
Tôi nghe lòng nhức nhối phía xa xôi.

Không một dòng lưu bút cho nhau
Giờ văn học cuối cùng tôi mượn cây thước kẻ
Em vẫn chỉ lặng lẽ đưa, lặng lẽ.
Giá như em…” (*)

(*) thơ Đàm Huy Đông
2hi.us