Đọc Truyện Teen - Tình Vũ Phong Vân P1
Tác giả: Sưu Tầm
Đọc Truyện Teen - Tình Vũ Phong Vân P1
sao? Anh không thể dễ dàng từ bỏ như thế được.
Tây Châu chợt thở mạnh ra rồi ngẩng đầu về phía chân trời, giọng lạnh tanh:
- Điều tôi mong
mỏi nhất chỉ là nhanh chóng tiêu diệt hết bọn hung tinh để trả lại cho ngôi trường này bầu không khí yên bình như trước đây . Những chuyện khác đều không muốn bận tâm nữa.
- Nhưng Tây Châu...
- Cô cũng biết không thể đánh trực diện với bọn mộ quang đó được. Nguyên Khánh là một trong Tam đại kỳ châu. Tiếng nói của cậu ta đối với chúng chắc chắn sẽ rất có giá trị.
-Thế anh thì không phải à?
- Đây là ý của thầy. Tôi tin người chắc chắn phải có cái lý riêng của mình.
- Tây Châu, anh được sinh ra là để làm thủ lĩnh. Vì thế, làm ơn đừng thốt ra những lời tự ti như vậy nữa.
Châu chẳng buồn trả lời mà quay qua ngắm nhìn gương mặt vô tư của Nam Phong. Không biết nằm mơ thấy gì mà nãy giờ cô bé nắm tay anh chặt quá. Châu cũng không ngờ cuộc đối thoại của mình với Kim Tinh đã bị nó nghe thấy hết. Trước tin động trời về việc cộng đồng của họ sắp đổi chủ, cô bé cũng không biết nên mừng hay lo. Biết đâu chuyện đó sẽ làm giảm bớt áp lực trên vai anh ấy. Biết đâu nhờ vậy, Tây Châu có thể trở nên vui vẻ và cười nhiều hơn. Biết đâu...
Tại sao những điều nó có thể nghĩ ra đều liên quan đến anh? Từ lúc nào Nam Phong đã bắt đầu quan tâm đến cuộc sống của Châu như vậy?
Kim Tinh bỏ đi được một lúc thì cô bé quyết định cho anh ấy biết mình đã tỉnh dậy. Nó mở mắt nhìn anh và giật mình nhận ra bản thân đang nắm tay Châu chặt cứng.
- Bây giờ là lúc nào rồi anh?
- Nếu xuống ngay thì em có thể học được tiết cuối trước khi ra về đấy - Châu liếc nhanh đồng hồ
- Vậy em phải về lớp đây. Cảm ơn anh về... - Nó ngập ngừng không biết nên nói thế nào - ...về giấc ngủ.
- Không có gì...Em đi nhanh đi
- Nhưng anh không định xuống sao?
- Anh đã xin thầy nghỉ hết tiết cuối - Tây Châu nhún vai và hất cằm về phía cầu thang - Hơn nữa càng không quen sử dụng lối đó...Phải rồi, Nam Phong. Nhật Hy không ăn nhiều được đâu. Chủ yếu là uống nước. Em nhớ để sẵn chai nước cạnh giường cho cậu ấy nhé!
- Dạ - Nó gật đầu rồi vội vàng tụt xuống đất, hai má không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ ửng…
RA TAY TRƯỢNG NGHĨA
Đông Vân bước lên xe mà chỉ có một mình khiến Nam Phong rất ngạc nhiên. Khi nó hỏi thì chị bảo anh Vũ bận đưa Quang Minh về kí túc xá. Trông vẻ mặt thất thần đến ngẩn ngơ của chị, tim gan cô bé cứ rối tung cả lên. Mãi đến khi gần về tới nhà, Vân mới thở dài kể lại chuyện xảy ra giờ ra chơi.
Lúc đó chị, anh Vũ và Quang Minh đang trên đường xuống văn phòng nhận đĩa tư vấn chọn nghề mà cả lớp đăng kí hơn một tháng trước thì gặp Hùng Anh. Anh ấy bất ngờ chìa một chiếc khăn trắng về phía Vân rồi hét lên: "Chính là mày" Chị còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì Quang Minh đã vội vã nhào tới đứng chắn ngay trước mặt. Kết quả là anh ấy bị Hùng Anh đá cho một phát đến hộc máu. Nam Vũ trông thấy mà choáng váng. Anh không ngờ lực Hùng Anh tung ra lại mạnh như thế. Nếu không nhờ Tây Châu kịp thời xuất hiện và lôi anh ta đi thì có lẽ Hùng Anh sẽ còn đánh Quang Minh cho đến chết.
Tất cả chỉ vì Minh cố tìm cách bảo vệ Đông Vân.Nếu không có anh ấy, cú đá đó có thể đã cướp đi sinh mạng của chị chỉ trong chớp mắt.
Sau đòn chí tử, Quang Minh không đủ sức quay lại lớp nữa. Nam Vũ phải dùng xe đạp chở anh ấy về kí túc xá. Đến giờ vẫn chưa quay lại.
Nam Phong bỗng liên hệ đến cơn tức giận của Tây Châu trên sân thượng. Lẽ nào chúng có liên quan đến nhau? Tại sao anh ấy luôn phản ứng mạnh mẽ với những việc có liên quan đến Hùng Anh? Thật ra diểm chung giữa hai người họ là gì? Và vì sao Hùng Anh lại điên tiết đòi lấy mạng chị Đông Vân? Họ trước nay không hề quen biết thì nói gì đến xích mích.
Đông Vân đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng. Thái độ thù hằng vô lí của Hùng Anh cùng vẻ mặt đau đớn của Quang Minh lúc ngã xuống cứ ám ảnh chị. Tại sao Nam Vũ đến giờ này vẫn chưa quay lại? Có nghĩ thế nào, Vân cũng không nhớ ra mình đã đắt tội gì với Hùng Anh. Nhớ lại cảnh Tây Châu phải mím môi, khóa chặt anh ấy trong cánh tay mà lôi đi, chị lại thấy trán mình lạnh toát. Đến lúc vào học cũng không thấy Châu quay lại.
Vào phòng, hình ảnh Nhật Hy nằm trên giường đọc báo khiến Nam Phong vô cùng sửng sốt. Nó vội vàng cất cặp sách rồi ngồi xuống bên cạnh:
- Anh đang làm gì thế? - Phong nhìn chăm chăm vào cây bút bi trên tay Hy.
- Làm việc.
Gương mặt anh ấy tuy vẫn còn xanh xao nhưng đã lấy lại được một chút linh hoạt. Đôi mắt đen và to của anh lại trở nên long lanh như trước đây, cho thấy một sự bình phục đáng kể.
- Anh Nhật Hy, em có thể sờ trán anh được không?
- Để làm gì?
- Em muốn thử xem anh còn sốt hay không...
- Vậy thì em sờ đi - Anh ấy mỉm cười dịu dàng.
Nhật Hy ngồi yên để những ngón tay của nó chậm chạp đưa lên, luồn qua tóc anh để áp vào trán.
- Thế nào?
- Anh hết nóng rồi - Phong gật đầu nhẹ nhỏm - Hay thật!
Lúc cô bé thu tay lại thì vết thương đến nay vẫn chưa lành của nó đập vào mắt Hy.
- Nó làm em đau lắm phải không?
- Lúc đầu thì vậy nhưng bây giờ em chẳng để ý nữa....Sáng giờ có chuyện gì không anh?
- Có - Anh ấy vội vàng xếp tờ báo lại - Anh quên mất chuyện hỏi em muốn uống nước thì phải lấy ở đâu.
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro
Nhớ đến lời dặn dò của Tây Châu, Nam Phong liền chạy thẳng xuống lầu và mang lên một chai đầy nước. Nó cẩn thận rót vào ly rồi đưa cho Nhật Hy. Chỉ một hơi mà anh ấy đã uống cạn khiến cô bé phải vội vàng rót thêm ly khác. Hy uống nhanh đến nỗi trong chớp mắt đã hết chai.
Tội nghiệp, chắc sáng giờ ảnh khát lắm.
- Lúc em đi học, anh ở nhà làm gì? - Nó đưa tay nhận lấy chiếc ly thủy tinh từ Nhật Hy, từ tốn hỏi.
- Ờ... Anh đóng cửa sổ, mở đèn, lấy tờ báo và mượn của em cây viết...Sau đó anh còn tạo ra cái kia - Hy vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc giường lạ - Nhưng lại không có cách nào qua đó được
Nam Phong phì cười trước sự dễ thương đến bất ngờ của anh rồi đứng dậy:
- Để em giúp một tay.
Cô bé quàng tay Nhật Hy qua vai mình để cả hai cùng đứng dậy. Thân hình cao lớn của anh đúng là vĩ đại đối với nó. Hai cái giường chỉ cách nhau hơn một thước mà anh em họ phải trầy trật mất gần năm phút mới xong. Lúc gần đến nơi, Nam Phong lỡ tay đè lên vết thương trên ngực Hy khiến anh ấy đau quá, ngã nhào xuống giường. Đầu của nó và anh va vào nhau nghe một tiếng "cộp".
Cô bé bỗng lặng người nhìn Nhật Hy.
Lần đầu tiên Nam Phong hiểu được cảm giác tê liệt như điện giật mà chị Đông Vân thường nhắc mỗi khi nhìn vào mắt anh ấy. Tại sao mấy người bọn họ, ai cũng có đôi mắt khác thường như vậy? Thoạt nhìn thì tưởng chúng đều sáng rực như nhau nhưng thật ra mỗi người lại mang một vẻ. Chẳng hạn đôi mắt đang cách nó vài xăngtimét này đây. Cô bé có cảm giác những tình cảm ẩn chứa trong đó như một biển cả bao la, sâu thẳm. Nó mênh mông đến nỗi có thể dìm chết Phong trong ấy. Nhưng đó lại là một cái chết thật dịu dàng và ấm áp mà không ai nỡ từ chối.
- Anh có sao không? - Cô bé hỏi sau khi đã ngồi lại ngay ngắn.
- Không. Em đừng lo - Nhật Hy lắc đầu đáp.
- Tại sao..ờ...tại sao anh mở đèn mà đóng hết cửa sổ vậy? - Nam Phong tìm cách nói qua chuyện khác.
- Anh cần sáng nhưng không phải là thứ ánh nắng buổi trưa gay gắt
này. Chúng khiến bọn anh bị hoa mắt.
- Bây giờ em phải xuống dưới ăn cơm. Anh có muốn em đem thứ gì lên không?
- Nếu không phiền thì em mang cho anh thêm một chai nước nữa được không?
- Tất nhiên là được rồi - Nam Phong mỉm cười đứng dậy.
Phải đến lúc ngồi vào bàn ăn, cô bé mới bắt đầu thắc mắc tại sao Nhật Hy có thể tự đi mở đèn, đóng cửa mà không thể nhấc chân bước qua chiếc giường ngay cạnh. Lẽ nào anh ấy có thể làm tất cả những chuyện đó ngay cả khi nằm trên giường? Có thể vì xem phim nhiều quá nên nó ít thấy ngạc nhiên hay thắc mắc trước những việc biến hóa khác lạ này.
Bác ba thấy Nam Phong bình thường vốn im lặng đã đành, hôm nay đến con gái ông cũng thẫn thờ thì đâm ra ngạc nhiên lắm. Nam Vũ đã trở về thông báo mọi việc phía Quang Minh đã ổn, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là bình phục ngay thôi. Thế nhưng gánh nặng trong lòng Đông Vân vẫn còn nguyên ở đó. Chị ấy trước giờ luôn đa sầu đa cảm và nghĩ ngợi nhiều như thế.
Anh Nhật Hy quả thật rất ít nói. Thường thì anh ấy chỉ trả lời mỗi khi Nam Phong đặt ra câu hỏi. Còn lại, lúc rãnh rỗi đều nằm im đọc sách hoặc báo. Trời càng tối, cô bé thấy Hy càng tỏ ra tỉnh táo. Anh im lặng và "biết điều" đến nỗi nhiều lúc ngồi học bài mà nó cứ nhớ nhầm là bản thân đang ở trong phòng có một mình. Chỉ thỉnh thoảng mới nghe tiếng Hy với tay lấy chai nước, rót cả ly đầy mà uống. Anh ấy bị thương nặng thế mà bình phục nhanh thật. Cứ đà này thì chỉ nay mai đã có thể rời khỏi đây được rồi.
Do thấy trong lòng không thoải mái, tối hôm đó, Vân đến tìm Nam Phong để trút bầu tâm sự. Cô bé đã cuống cuồng chạy qua chạy lại trong phòng mà vẫn không biết nên giấu Nhật Hy vào chỗ nào.
- Bạn ấy chẳng nhìn thấy anh đâu. – Anh ung dung chắp tay sau gáy - Em cứ mời Đông Vân vào đi.
Từ chỗ đi không nổi, bây giờ ảnh còn có thể chơi trò tàng hình với cô bé. Đúng là sự bình phục đáng ngạc nhiên. Nam Phong gật đầu rồi chạy ra mở cửa.
- Em ngủ rồi ư? - Đông Vân ngạc nhiên hỏi.
- Dạ không. Chị vào đi.
Thông tin Quang Minh bị thương khiến Nhật Hy sững sờ.Nhưng thái độ lo lắng của Đông Vân càng khiến anh ấy ngẩn ngơ. Hy từ tốn bắt chéo chân, sau đó mỉm cười nhìn Vân đầy thích thú
- Xem bạn ấy quan tâm Quang Minh kìa - Anh bất ngờ cất tiếng nói khiến cô bé giật nảy mình - Yên tâm đi. Đông Vân không nghe thấy gì đâu.
- Có lẽ chị thấy anh Quang Minh vì mình mà bị thương nên trong lòng không yên đó thôi. - Nó nhẹ nhàng khuyên Vân mà mắt vẫn nhìn trừng trừng về phía Hy.
Nam Phong rất quý Quang Minh nhưng cô bé thấy anh ấy đào hoa quá. Suốt ngày hết cặp cô này đến cô khác. Không có vẻ gì chín chắn như anh Nhật Hy. Mà chị Đông Vân trước nay lại là người luôn nghiêm túc trong mọi mối quan hệ. Ngoài điểm đó ra thì anh Minh với chị Vân quả thật rất xứng đôi.
Anh Vũ vẫn thường khen ngợi anh ấy trước mặt Phong. Nam Vũ nói Quang Minh như chàng hiệp khách thời xưa, mang trong mình một tâm hồn lộng gió và niềm kiêu hãnh ngất trời. Anh ấy thích chứng tỏ bản thân nhưng lại không ham những thứ cầu kì và chẳng bao giờ để bụng chuyện nhỏ nhặt. Minh có nhiều bạn gái nhưng chưa hề dụ dỗ hay lừa dối bất cứ ai. Đều là họ tự tìm đến anh, tự si mê vẻ ngoài lãng tử cùng sự ga lăng mà Minh đang sở hữu. Nói một cách công bằng, anh ấy chưa từng theo đuổi ai. Chỉ "chấp nhận" mấy cô gái theo đuổi ảnh mà thôi.
Trên sân bóng, Quang Minh được đồng đội ví như một con linh miêu bởi khả năng nhảy cao và xa đến kinh ngạc. Sự nhanh nhẹn của loài mèo đã làm con người phải ngạc nhiên trong nhiều thế kỉ. Nó có thể sống sót khi rơi từ rất cao bằng cách luôn tiếp đất bằng bốn bàn chân của mình. Nếu quan sát kĩ các tư thế rơi của Quang Minh sẽ nhận thấy anh đã học tập rất nhiều từ loài động vật này. Khi mèo bắt đầu rơi, đầu của nó xoay để nhìn xuống mặt đất. Phần còn lại của cơ thể xoắn trên không trung để theo kịp đầu và đưa các bàn chân xuống dưới. Đó là một quy trình khá đơn giản nhưng không mấy người bắt chước được. Điều này giải thích vì sao mỗi lần tiếp đất, tư thế cuối cùng của Quang Minh cũng chống hai tay xuống.
- Sáng nay chị nói với em thấy nhớ anh Nhật Hy lắm mà - Nam Phong nhắc khéo khiến anh ấy giật mình ngồi bật dậy.
- Ừ, chẳng biết bạn ấy bị bệnh gì mà trong giấy phép chẳng ghi rõ. Mặt mày Nhật Hy lúc nào trông cũng xanh xao làm chị lo lắng quá. Bạn ấy cũng ít khi trò chuyện với ai trừ Tây Châu và...Quang Minh...
Chỉ cần nhắc đến hai chữ ấy thì nét ủ dột vừa biến đi lại xuất hiện trên gương mặt chị.
- Thấy chưa, người Đông Vân thích là Quang Minh chứ không phải anh đâu - Nhật Hy lại nhẹ nhỏm nằm xuống - Tại bản thân cô ấy chưa nhận ra đó thôi.
Ngồi thêm được mươi phút thì Đông Vân phải về phòng học bài. Dù đã là những ngày cuối học kì nhưng thầy cô vẫn hay sử dụng chiêu kiểm tra bất ngờ. Chị không muốn bị điểm thấp vào phút cuối nên chưa có ý định bỏ bê môn nào cả…
TÂM SỰ ĐÊM KHUYA
- Em có biết tại sao tối hôm qua anh lại đến đây thay vì quay về chỗ Quang Minh không? – Nhật Hy khoanh tay nhìn Phong hỏi.
- Chẳng phải anh bảo vì nhà em gần sao?
- Đó chỉ là một phần nhỏ, rất nhỏ mà thôi...Em giống như thứ thần dược quý, giúp hồi phục sức lực rất nhanh chóng. Nhất là đối với anh, người đang sở hữu chung một hồng tử với em.
- Tại sao em với anh lại sở hữu chung một hồng tử? – Nó không hiểu nên hỏi lại
- Nói một cách đơn giản thì mẩu đá em nhặt được cách đây vài tháng chính là anh – Hy trầm giọng – Khi anh thoát ra, một mảnh vỡ của mẩu đá ấy đã chạy vào máu em.
- Nhưng tại sao…tại sao anh lại biến thành viên đá?
- Đây lại là một vấn đề rất phức tạp. Anh có thể nói vào lúc khác được không?
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Nhật Hy, Nam Phong hiểu ngay rằng nó đã hỏi một điều mà mình đáng lý không nên hỏi.
- Thế anh có biết lí do khiến anh Hùng Anh muốn giết chị Đông Vân không?
- Như vầy nhé – Hy vui vẻ giải thích - Nếu người A đang sở hữu hồng tử của người B thì khi gặp phải bất cứ thứ gì từng thuộc về B, cả vật đó và người A sẽ cùng phát sáng.
- Thật hả anh? – Phong ngỡ ngàng – Cái gọi là hồng tử ấy thần kỳ như thế ư?
- Ừ… – Anh ấy lại mỉm cười – Còn chuyện lần này…Anh đoán chiếc khăn trên tay Hùng Anh vốn thuộc về Mai Lệ. Kể từ sau cái chết của cô ấy, cậu ta như người mất hồn, suốt ngày chỉ biết chạy tới chạy lui trong trường, gặp ai cũng chìa cái khăn về phía họ. Chắc Hùng Anh đang hy vọng sẽ tìm được người đã lấy cắp hồng tử của Mai Lệ.
- Nhưng chẳng lẽ chị Đông Vân lại phát sáng khi gặp cái khăn đó? Nếu không thì sao Hùng Anh cứ một mực muốn giết chỉ?
- Chuyện này anh cũng không rõ. Nhưng chắc chỉ là hiểu lầm thôi.
- Em vẫn chưa thật sự hiểu lắm về cái được gọi là hồng tử đó - Phong mím môi lẩm bẩm.
Cô bé không thể lí giải vì sao lần nào các anh cũng phải bắn nát vụn vật thể xinh đẹp, huyền ảo đó. Nhật Hy liền nhìn nó bằng ánh mắt hiền từ rồi từ tốn giải thích:
- Hồng tử đối với bọn anh cũng quan trọng như trái tim con người. Khi một sinh vật nuốt nó vào cơ thể sẽ lập tức hóa thành hung tinh. Lúc tiêu diệt hung tinh, bọn anh nhất định phải hủy luôn hồng tử của nó để đảm bảo không tái tạo ra một hay nhiều hung
tinh khác...
- Sao lại là nhiều?
- Nếu vô ảnh tiễn không bắn trúng tâm thì hồng tử sẽ vỡ thành nhiều mảnh, mỗi mảnh đó lại có thể tạo nên một hung tinh mới. Chuyện này xưa nay không phải là hiếm.
- Vậy nếu con gì đó nuốt em thì nó có trở thành hung tinh không?
- Ha Ha - Nhật Hy bật cười khe khẽ - Điều này anh cũng chưa nghiên cứu kĩ. Điều bọn anh quan tâm nhất bây giờ là tinh thạch tồn tại trong người em lâu thế, chẳng biết có gây ra tổn hại gì không.
- Các anh và kẻ thù đều có hồng tử. Vậy mọi người có phải cùng một..."loài"?
- Chữ "loài" này của em thú vị lắm. - Anh đưa tay gãi nhẹ nơi sóng mũi - Cũng không hẳn đâu. Nói chung, điều em biết vẫn còn ít lắm. Nhất thời anh thật không biết nên giải thích từ chỗ nào.
- Thật phức tạp!
- Đương nhiên rồi. Bộ em nghĩ trên thế gian này, ngoài con người thì không còn loài nào biết nói nữa sao? Có hàng trăm loài sinh vật vẫn ngày ngày đi qua đi lại trước mắt mà em không bao giờ nhìn thấy ấy chứ.
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro
Hung tinh là thứ gì? Tại sao những loài khác lại muốn trở thành như vậy?Tại sao những người như anh Nhật Hy luôn phải săn lùng và tìm cách tiêu diệt họ? Còn bao nhiêu chuyện khó hiểu nhưng Nam Phong biết sẽ rất khó ưa nếu nó tiếp tục làm phiền Hy vì những thắc mắc của mình. Ít ra bây giờ cô bé cũng không phải đoán già đoán non xem mình thật ra là loại sinh vật gì, vì sao lại có nhiều khả năng khác thường như vậy. Nam Phong quay lại bàn học để làm nốt bài tập toán ở trường trong khi Nhật Hy tiếp tục dán chặt mắt vào trang sách.
Một tiếng sau, cô bé định đi ngủ thì thấy anh vẫn nằm nguyên vị trí, vẻ mặt say mê như đang bị nội dung trong sách thu hút.
- Anh thức à? - Phong ngồi xuống giường của mình, nhỏ nhẹ hỏi.
- Anh không quen ngủ vào giờ này - Nhật Hy mỉm cười đáp - Nếu em mệt thì cứ tắt đèn đi.
- Thế thì sao anh đọc sách được?
- Không phải chỉ có đèn mới phát ra ánh sáng đâu, cô bé ạ - Anh ấy bật cười - Mau ngủ đi.
Tuy chưa hiểu lắm về câu nói này, Nam Phong vẫn ngoan ngoãn làm theo. Đèn vừa tắt, nó đã thấy trong phòng xuất hiện một nguồn sáng dịu nhẹ khác. Cả người Nhật Hy lập tức trở nên lung linh. Thì ra thứ không phải đèn vẫn tỏa sáng lại chính là bản thân anh ấy. Căn phòng tối om chỉ còn thấy dáng anh nằm trên giường, thong thả đọc sách.
Nam Phong nằm quay đầu về phía Nhật Hy, lặng lẽ quan sát vẻ mặt anh ấy trong bóng tối. Con người anh thật gần gũi, lúc nào cũng nói chuyện với người khác bằng một giọng rất dịu dàng. Trên môi anh ấy lại luôn ẩn hiện một nụ cười nhẹ đầy thân thiện. Chị Đông Vân thích anh Nhật Hy đến thế cũng phải.
- Gặp lại anh vào sáng mai nhé! - Cô bé thì thầm.
- Ừ - Nhật Hy mỉm cười, ngẩng đầu nhìn nó - Chúc em ngủ ngon.
Nam Phong ngã đầu vào gối rồi nhắm mắt lại. Sự hiện diện của Nhật Hy không hiểu vì sao lại chẳng hề khiến cô bé cảm thấy ngượng nghịu như lúc Quang Minh xuất hiện. Nó tin tưởng anh ấy một cách vô điều kiện. Ở bên cạnh Nhật Hy, Nam Phong chỉ có duy nhất cảm giác an toàn mà thôi....Lần thứ hai kể từ lúc mất tiểu tinh thạch, cô bé được ngủ thẳng giấc như vậy. Nó cảm thấy dễ chịu hệt như lúc ở trên sân thượng cùng Tây Châu. Phong không mơ thấy hình ảnh của mình và chàng trai giấu mặt đó nữa. Giấc ngủ đến với nó êm ái và thoải mái biết bao. Đã bao lâu cô bé hoàn toàn quên mất cảm giác hạnh phúc này.
Đến lúc Nam Phong thức dậy thì Nhậy Hy lại ngủ say mất rồi. Làn da nhợt nhạt của anh càng trở nên xanh xao dưới ánh nắng. Chai nước để cạnh giường đã hết sạch. Mười cuốn sách được xếp ngay ngắn bên chiếc bàn đèn. Chắc anh ấy đọc chúng suốt đêm qua. Nhật Hy đúng là con người ham kiến thức. Thảo nào Nam Vũ cứ gọi anh ấy là “cuốn từ điển sống”.
Nam Phong lặng lẽ vào phòng tắm rồi đi xuống lầu, tay không quên cầm theo chai nước. Lúc cô bé rời khỏi nhà, Hy vẫn không hề hay biết. Thương tích trên người đã góp phần làm căn bệnh buồn ngủ của anh trở nên nghiêm trọng hơn. Mọi ngày, Nhật Hy vẫn có thể gắng gượng mở mắt mà đi học. Còn hôm nay thì anh ấy ngủ say như chết. Thật khác hẳn với con người linh hoạt mỗi khi chiều về.
TÂN THỦ LĨNH
Sáng hôm đó, trong trường xuất hiện một nam sinh dáng người mảnh mai với mái tóc đen cắt ngắn và cặp mắt khiến người đối diện phải lạnh toát xương sống. Bộ đồng phục được ủi thẳng thớm không một vết nhăn. Cuộc gặp gỡ xảy ra ở hành lang khi Tây Châu vừa rời khỏi thư viện và chàng trai đang trên đường đến lớp.
- Trông vẫn phong độ như ngày nào - Nguyên Khánh bước đến bắt tay Châu – Hy vọng sẽ được anh giúp đỡ nhiều hơn, Lãnh Diện Châu.
- Tôi sẽ làm hết mức có thể - Anh ấy ôn tồn đáp - Cậu đang đi đâu vậy?
- 11VĂN - Khánh ngửa cổ nhìn lên - Nghe nói lớp ấy dân số ít... Hẹn gặp anh lát nữa. Tạm biệt!
Người đi đã xa mà Tây Châu vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Trong đầu anh đang hiện lên hằng đẳng thức duy nhất 11 Văn = Nam Phong…
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
Len159 - Cấp 4 [ được Cảm Ơn lần trong 580 Bài Viết ] Thời Gian: Chủ Nhật, 16/12/2012, 3:55:44 | Bài Thứ 88
Cậu học sinh với đôi mắt sắc như dao từ đâu bước vào khiến cả lớp ngỡ ngàng. Nguyên Khánh lạ mặt với tất cả mọi người ở đây chứ không phải một mình Nam Phong. Trông anh ta cao dỏng như một cây sậy biết chuyển động. Nhiều người che miệng thì thầm trong khi một số khác lại tỏ ra ngơ ngác.
- Xin chào. Tên của tôi là Bùi Nguyên Khánh. - Người con trai tự động đi thẳng tới chỗ Nam Phong và giới thiệu - Cô giáo nói vị trí này còn trống?
Cô bé chỉ gật đầu rồi vội vàng lùi sát vào trong.
- Cảm ơn.- Khánh gật đầu rồi gỡ cặp ngồi xuống.
Thì ra đây chính là người được cử đến thay thế Tây Châu. Ở anh ta vừa toát ra sự quyền uy vừa có cảm giác đáng sợ hơn hẳn. Cái cổ luôn ngẩng cao cùng cặp mắt lúc nào cũng nhìn thẳng tạo cho Nguyên Khánh một vẻ ngoài thật cao ngạo. Hàng lông mày rậm che tối cả khuôn mặt vàng vọt. Nhưng Nguyên Khánh cũng có nhiều phẩm chất và khí thái lãnh đạo giống Tây Châu. Duy chỉ có đôi mắt là khác biệt rõ.
Tuy đều toát ra vẻ lạnh lùng nhưng Tây Châu không mang đầy sát khí như con người này. Nguyên Khánh cũng không có được cái nhìn sáng rực như soi rọi vào tâm hồn người khác của Châu.Đó là một đôi mắt vừa mạnh mẽ lại vừa ẩn chứa một ma lực khiến đối phương bị mê hoặc. Nếu không cẩn thận sẽ bị anh ấy bắt phun ra hết những điều đang nghĩ trong đầu. Còn trong mắt Nguyên Khánh, Nam Phong chỉ thấy cái chết và sự giết chóc mà thôi.
Anh ta tỏ ra rất tự tin và dạn dĩ trước tập thể. Không có chút gì rụt rè, e ngại của một cậu học trò mới đến. Đặc biệt là vốn kiến thức về lịch sử và địa lí cực kì uyên bác đã làm cả lớp thán phục. Thầy Sử hôm nay thích đến nỗi “khuyến mãi” cho một điểm mười ngay ngày đầu tiên đi học. Nhiều người đến làm quen nhưng Khánh chỉ gật đầu cho có lệ. Chuông vừa reng thì anh ta lập tức rời khỏi lớp. Linh cảm mách bảo cho Phong biết, một trận phong ba khác lại sắp nổi lên trong ngôi trường này.
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro
- Sau khi trò chuyện với Sĩ Đức suốt buổi chiều, tôi nhận thấy phương pháp hoạt động trước nay của các bạn là quá sơ sài và không có hiệu quả - Nguyên Khánh chắp hai tay sau
lưng, đứng trên bục nhìn xuống những người bên dưới - Kể từ hôm nay, phàm là bọn hung tinh, không cần phân biệt tốt xấu đềuphải giết sạch. Tôi yêu cầu các bạn hãy hành hạ chúng bằng những biện pháp hung bạo nhất mà mình biết. Chỉ có vậy mới khiến những kẻ khác khiếp sợ và lấy đó làm răn. Nên nhớ, nguyên tắc làm việc của tôi là "giết lầm còn hơn bỏ sót".
- Thế thì tàn nhẫn quá - Kim Tinh khoanh tay, lắc đầu nói.
- Nếu có ai còn dám ngắt lời hoặc tỏ ra chống đối mệnh lệnh của tôi như cô gái này sẽ phải nhận hình phạt “băng phong” trong một tháng - Khánh quắc mắt nhìn chị, giọng đe dọa - Mọi người đã rõ hay chưa?
Tiếng rì rầm lập tức vang lên nhưng chẳng ai dám tỏ ra khó chịu.
- Tốt lắm. Việc thứ hai tôi muốn nói là chúng ta sắp có một cuộc thương lượng với bọn mộ quang. Hung tinh hẳn phải đưa ra những điều kiện rất hấp dẫn đối với chúng nên để lôi kéo trở lại không phải là chuyện dễ. Kể từ hôm nay, bất cứ ai gặp được một trong số các mộ quang đều phải cúi đầu chào và đáp ứng mọi yêu cầu của họ. Không được tỏ ra bất kính hay có bất cứ hành vi nào kém tôn trọng.
- Nhưng chúng từng giết hại anh em mình. - Một chàng trai tức tối phản đối - Làm như vậy quá nhục nhã.
- Nếu vậy… - Nguyên Khánh lạnh lùng giơ tay lên - Tôi sẽ cho cậu nghỉ ngơi một tháng
- Đừng!
Tây Châu vừa bước tới thì một luồng sáng rực rỡ đã bao lấy chàng trai trẻ, phong kín cậu ta trong một khối băng trong suốt. Vẻ mặt hoảng hốt của người bị nhốt trong đó khiến những ai có mặt đều khiếp sợ.
Xong việc, Khánh từ tốn quay qua nhìn Châu với vẻ mặt đầy thách thức.
Bàn tay anh ấy từ từ nắm chặt lại rồi âm thầm lùi về chỗ cũ.
- Phải hiểu rằng tính tôi không thích hăm dọa.Vì vậy, đừng dại dột thử thách lòng kiên nhẫn của Bùi Nguyên Khánh này..Nhân tiện, ai có thể cho tôi biết tại sao Quang Minh không tham dự buổi họp hôm nay?
- Cậu ấy đang bị thương, không bước xuống giường được - Kim Tinh hậm hực đáp.
- Ai đã làm chuyện đó?
- Chính là Hùng Anh - Sĩ Đức khoanh tay, ngạo nghễ.
- Ra là anh bạn vừa mất người yêu này - Khánh chậm rãi đi xuống - Có lẽ các bạn cũng cần biết thêm một điều nữa. Bất cứ ai để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc hặc lợi ích của tập thể đều sẽ bị xử phạt tương tự trong thời hạn ba tháng. Vì đây là lần đầu nên có thể bỏ qua. Nếu còn tái phạm thì chớ trách là tôi không báo trước....Về chuyện của Quang Minh, cậu ta có thể vắng mặt nếu không khỏe nhưng phải xin phép hoặc báo cáo cho tôi trước. Nếu không, tôi sẽ nghĩ là mọi người không tôn trọng mình. Được chứ?...Tốt. Sau khi Quang Minh khỏe lại, bảo lập tức cùng tôi đến gặp bọn mộ quang để bàn bạc.
- Điều này không được - Văn Cường, một cầu thủ bóng rổ cùng đội với Minh lập tức phản đối - Anh cũng biết mộ và minh quang xưa nay bất hòa. Quang Minh với chúng lại có nhiều chỗ bất mãn. Bắt cậu ấy qua đó một mình thì quá nguy hiểm.
- Chậc - Nguyên Khánh lại lắc đầu, ra vẻ tiếc rẻ - Lại một người mắc bệnh hay quên.
Luồng sáng vừa lóe lên đã thấy Cường đứng trơ như tượng gỗ. Trong vòng chưa tới một phút đã xuất hiện khối băng thứ hai ở giữa phòng.
- Anh - Kim Tinh tức tối nhào tới.
Rất may Tây Châu đã kịp thời giữ chị lại và nhíu mày ra hiệu hãy bình tĩnh. Văn Cường vốn là bạn trai của chỉ. Họ quen nhau khi cùng tham gia vào đội bóng rổ của Quang Minh. Ngay từ đầu, Tinh đã rất khó chịu khi biết tin Nguyên Khánh sẽ đến. Trước đây anh ta từng theo đuổi nhưng bị chị từ chối. Bây giờ còn ra tay với người Tinh yêu quý nhất. Thù cũ hận mới chồng chất làm chị mất hết bình tĩnh. Nguyên Khánh chọn Quang Minh rõ ràng là mốn dùng anh ấy như một món quà để xoa dịu bọn mộ quang đó mà.
- Tôi đã nói rất ghét bị người khác xem thường. Anh bạn này cùng lúc phạm đến hai tội. Đã bảo Quang Minh sẽ cùng tôi đến đó mà dám la hét " Bắt cậu ấy qua đó một mình". Thứ hai, cậu ta đã để tình cảm cá nhân xen vào việc chung. Không thể vì lo lắng cho Quang Minh mà không sử dụng cậu ấy vào những lúc cần thiết. Đã là người của tập thể này thì phải biết hy sinh vì người khác. Nếu cái chết của Quang Minh có thể khiến mộ quang quay lại thì đó là một điều rất vinh dự cho cậu ta.
Đôi vai kim Tinh run run vì kềm nén tiếng khóc. Nhìn thân hình bất động của người yêu và những lời lẽ hết sức phi lí của "tên khốn" đứng trước mặt, chị thấy hơi thở mình như nghẹn lại. Từng giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ lăn xuống. Tây Châu chỉ có thể an ủi chị với ánh mắt đầy u uất.
- Chuyện thứ ba cần thay đổi chính là: Tôi muốn tất cả sinh vật không phải con người đang hiện diện trong ngôi trường này đều phải bị tiêu diệt. Chuyện đó bây giờ không làm, đợi đến lúc chúng thành hung tinh cũng thế thôi.
- Không đúng. Nhiều người trong bọn họ rất tốt bụng. Không phải ai cũng xấu xa và độc ác như anh đâu. - Một cô bé mắt tròn xoe lí sự - Anh Tây Châu nói tùy tiện giết chóc như thế không phải là tác phong của một cát tinh chân chính.
- Con nhóc này… - Nguyên Khánh lại giơ tay lên.
Ánh sáng vừa rọi tới đã bị một luồng sáng xanh khác chặn lại. Khánh bất ngờ bật ngửa về sau giữa cặp mắt ngơ ngác của những người đang có mặt.
- Là kẻ nào? - Hắn ta lập tức chồm người về phía trước sau khi lấy lại thăng bằng. Đôi mắt đầy vẻ độc dữ dán vào màn bụi mờ ảo trước mặt- Có giỏi thì bước ra đây.
Tây Châu từ tốn thu tay rồi ngẩng đầu nhìn “hiền đệ” đang đứng trước mặt, nói giọng nửa khuyên răn nửa dạy bảo như một người anh trai:
- Nó là con nít mà cậu cũng không tha được sao?
- Anh đừng quên lời hứa của
Tây Châu chợt thở mạnh ra rồi ngẩng đầu về phía chân trời, giọng lạnh tanh:
- Điều tôi mong
mỏi nhất chỉ là nhanh chóng tiêu diệt hết bọn hung tinh để trả lại cho ngôi trường này bầu không khí yên bình như trước đây . Những chuyện khác đều không muốn bận tâm nữa.
- Nhưng Tây Châu...
- Cô cũng biết không thể đánh trực diện với bọn mộ quang đó được. Nguyên Khánh là một trong Tam đại kỳ châu. Tiếng nói của cậu ta đối với chúng chắc chắn sẽ rất có giá trị.
-Thế anh thì không phải à?
- Đây là ý của thầy. Tôi tin người chắc chắn phải có cái lý riêng của mình.
- Tây Châu, anh được sinh ra là để làm thủ lĩnh. Vì thế, làm ơn đừng thốt ra những lời tự ti như vậy nữa.
Châu chẳng buồn trả lời mà quay qua ngắm nhìn gương mặt vô tư của Nam Phong. Không biết nằm mơ thấy gì mà nãy giờ cô bé nắm tay anh chặt quá. Châu cũng không ngờ cuộc đối thoại của mình với Kim Tinh đã bị nó nghe thấy hết. Trước tin động trời về việc cộng đồng của họ sắp đổi chủ, cô bé cũng không biết nên mừng hay lo. Biết đâu chuyện đó sẽ làm giảm bớt áp lực trên vai anh ấy. Biết đâu nhờ vậy, Tây Châu có thể trở nên vui vẻ và cười nhiều hơn. Biết đâu...
Tại sao những điều nó có thể nghĩ ra đều liên quan đến anh? Từ lúc nào Nam Phong đã bắt đầu quan tâm đến cuộc sống của Châu như vậy?
Kim Tinh bỏ đi được một lúc thì cô bé quyết định cho anh ấy biết mình đã tỉnh dậy. Nó mở mắt nhìn anh và giật mình nhận ra bản thân đang nắm tay Châu chặt cứng.
- Bây giờ là lúc nào rồi anh?
- Nếu xuống ngay thì em có thể học được tiết cuối trước khi ra về đấy - Châu liếc nhanh đồng hồ
- Vậy em phải về lớp đây. Cảm ơn anh về... - Nó ngập ngừng không biết nên nói thế nào - ...về giấc ngủ.
- Không có gì...Em đi nhanh đi
- Nhưng anh không định xuống sao?
- Anh đã xin thầy nghỉ hết tiết cuối - Tây Châu nhún vai và hất cằm về phía cầu thang - Hơn nữa càng không quen sử dụng lối đó...Phải rồi, Nam Phong. Nhật Hy không ăn nhiều được đâu. Chủ yếu là uống nước. Em nhớ để sẵn chai nước cạnh giường cho cậu ấy nhé!
- Dạ - Nó gật đầu rồi vội vàng tụt xuống đất, hai má không biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ ửng…
RA TAY TRƯỢNG NGHĨA
Đông Vân bước lên xe mà chỉ có một mình khiến Nam Phong rất ngạc nhiên. Khi nó hỏi thì chị bảo anh Vũ bận đưa Quang Minh về kí túc xá. Trông vẻ mặt thất thần đến ngẩn ngơ của chị, tim gan cô bé cứ rối tung cả lên. Mãi đến khi gần về tới nhà, Vân mới thở dài kể lại chuyện xảy ra giờ ra chơi.
Lúc đó chị, anh Vũ và Quang Minh đang trên đường xuống văn phòng nhận đĩa tư vấn chọn nghề mà cả lớp đăng kí hơn một tháng trước thì gặp Hùng Anh. Anh ấy bất ngờ chìa một chiếc khăn trắng về phía Vân rồi hét lên: "Chính là mày" Chị còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì Quang Minh đã vội vã nhào tới đứng chắn ngay trước mặt. Kết quả là anh ấy bị Hùng Anh đá cho một phát đến hộc máu. Nam Vũ trông thấy mà choáng váng. Anh không ngờ lực Hùng Anh tung ra lại mạnh như thế. Nếu không nhờ Tây Châu kịp thời xuất hiện và lôi anh ta đi thì có lẽ Hùng Anh sẽ còn đánh Quang Minh cho đến chết.
Tất cả chỉ vì Minh cố tìm cách bảo vệ Đông Vân.Nếu không có anh ấy, cú đá đó có thể đã cướp đi sinh mạng của chị chỉ trong chớp mắt.
Sau đòn chí tử, Quang Minh không đủ sức quay lại lớp nữa. Nam Vũ phải dùng xe đạp chở anh ấy về kí túc xá. Đến giờ vẫn chưa quay lại.
Nam Phong bỗng liên hệ đến cơn tức giận của Tây Châu trên sân thượng. Lẽ nào chúng có liên quan đến nhau? Tại sao anh ấy luôn phản ứng mạnh mẽ với những việc có liên quan đến Hùng Anh? Thật ra diểm chung giữa hai người họ là gì? Và vì sao Hùng Anh lại điên tiết đòi lấy mạng chị Đông Vân? Họ trước nay không hề quen biết thì nói gì đến xích mích.
Đông Vân đến giờ vẫn chưa hết bàng hoàng. Thái độ thù hằng vô lí của Hùng Anh cùng vẻ mặt đau đớn của Quang Minh lúc ngã xuống cứ ám ảnh chị. Tại sao Nam Vũ đến giờ này vẫn chưa quay lại? Có nghĩ thế nào, Vân cũng không nhớ ra mình đã đắt tội gì với Hùng Anh. Nhớ lại cảnh Tây Châu phải mím môi, khóa chặt anh ấy trong cánh tay mà lôi đi, chị lại thấy trán mình lạnh toát. Đến lúc vào học cũng không thấy Châu quay lại.
Vào phòng, hình ảnh Nhật Hy nằm trên giường đọc báo khiến Nam Phong vô cùng sửng sốt. Nó vội vàng cất cặp sách rồi ngồi xuống bên cạnh:
- Anh đang làm gì thế? - Phong nhìn chăm chăm vào cây bút bi trên tay Hy.
- Làm việc.
Gương mặt anh ấy tuy vẫn còn xanh xao nhưng đã lấy lại được một chút linh hoạt. Đôi mắt đen và to của anh lại trở nên long lanh như trước đây, cho thấy một sự bình phục đáng kể.
- Anh Nhật Hy, em có thể sờ trán anh được không?
- Để làm gì?
- Em muốn thử xem anh còn sốt hay không...
- Vậy thì em sờ đi - Anh ấy mỉm cười dịu dàng.
Nhật Hy ngồi yên để những ngón tay của nó chậm chạp đưa lên, luồn qua tóc anh để áp vào trán.
- Thế nào?
- Anh hết nóng rồi - Phong gật đầu nhẹ nhỏm - Hay thật!
Lúc cô bé thu tay lại thì vết thương đến nay vẫn chưa lành của nó đập vào mắt Hy.
- Nó làm em đau lắm phải không?
- Lúc đầu thì vậy nhưng bây giờ em chẳng để ý nữa....Sáng giờ có chuyện gì không anh?
- Có - Anh ấy vội vàng xếp tờ báo lại - Anh quên mất chuyện hỏi em muốn uống nước thì phải lấy ở đâu.
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro
Nhớ đến lời dặn dò của Tây Châu, Nam Phong liền chạy thẳng xuống lầu và mang lên một chai đầy nước. Nó cẩn thận rót vào ly rồi đưa cho Nhật Hy. Chỉ một hơi mà anh ấy đã uống cạn khiến cô bé phải vội vàng rót thêm ly khác. Hy uống nhanh đến nỗi trong chớp mắt đã hết chai.
Tội nghiệp, chắc sáng giờ ảnh khát lắm.
- Lúc em đi học, anh ở nhà làm gì? - Nó đưa tay nhận lấy chiếc ly thủy tinh từ Nhật Hy, từ tốn hỏi.
- Ờ... Anh đóng cửa sổ, mở đèn, lấy tờ báo và mượn của em cây viết...Sau đó anh còn tạo ra cái kia - Hy vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc giường lạ - Nhưng lại không có cách nào qua đó được
Nam Phong phì cười trước sự dễ thương đến bất ngờ của anh rồi đứng dậy:
- Để em giúp một tay.
Cô bé quàng tay Nhật Hy qua vai mình để cả hai cùng đứng dậy. Thân hình cao lớn của anh đúng là vĩ đại đối với nó. Hai cái giường chỉ cách nhau hơn một thước mà anh em họ phải trầy trật mất gần năm phút mới xong. Lúc gần đến nơi, Nam Phong lỡ tay đè lên vết thương trên ngực Hy khiến anh ấy đau quá, ngã nhào xuống giường. Đầu của nó và anh va vào nhau nghe một tiếng "cộp".
Cô bé bỗng lặng người nhìn Nhật Hy.
Lần đầu tiên Nam Phong hiểu được cảm giác tê liệt như điện giật mà chị Đông Vân thường nhắc mỗi khi nhìn vào mắt anh ấy. Tại sao mấy người bọn họ, ai cũng có đôi mắt khác thường như vậy? Thoạt nhìn thì tưởng chúng đều sáng rực như nhau nhưng thật ra mỗi người lại mang một vẻ. Chẳng hạn đôi mắt đang cách nó vài xăngtimét này đây. Cô bé có cảm giác những tình cảm ẩn chứa trong đó như một biển cả bao la, sâu thẳm. Nó mênh mông đến nỗi có thể dìm chết Phong trong ấy. Nhưng đó lại là một cái chết thật dịu dàng và ấm áp mà không ai nỡ từ chối.
- Anh có sao không? - Cô bé hỏi sau khi đã ngồi lại ngay ngắn.
- Không. Em đừng lo - Nhật Hy lắc đầu đáp.
- Tại sao..ờ...tại sao anh mở đèn mà đóng hết cửa sổ vậy? - Nam Phong tìm cách nói qua chuyện khác.
- Anh cần sáng nhưng không phải là thứ ánh nắng buổi trưa gay gắt
này. Chúng khiến bọn anh bị hoa mắt.
- Bây giờ em phải xuống dưới ăn cơm. Anh có muốn em đem thứ gì lên không?
- Nếu không phiền thì em mang cho anh thêm một chai nước nữa được không?
- Tất nhiên là được rồi - Nam Phong mỉm cười đứng dậy.
Phải đến lúc ngồi vào bàn ăn, cô bé mới bắt đầu thắc mắc tại sao Nhật Hy có thể tự đi mở đèn, đóng cửa mà không thể nhấc chân bước qua chiếc giường ngay cạnh. Lẽ nào anh ấy có thể làm tất cả những chuyện đó ngay cả khi nằm trên giường? Có thể vì xem phim nhiều quá nên nó ít thấy ngạc nhiên hay thắc mắc trước những việc biến hóa khác lạ này.
Bác ba thấy Nam Phong bình thường vốn im lặng đã đành, hôm nay đến con gái ông cũng thẫn thờ thì đâm ra ngạc nhiên lắm. Nam Vũ đã trở về thông báo mọi việc phía Quang Minh đã ổn, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là bình phục ngay thôi. Thế nhưng gánh nặng trong lòng Đông Vân vẫn còn nguyên ở đó. Chị ấy trước giờ luôn đa sầu đa cảm và nghĩ ngợi nhiều như thế.
Anh Nhật Hy quả thật rất ít nói. Thường thì anh ấy chỉ trả lời mỗi khi Nam Phong đặt ra câu hỏi. Còn lại, lúc rãnh rỗi đều nằm im đọc sách hoặc báo. Trời càng tối, cô bé thấy Hy càng tỏ ra tỉnh táo. Anh im lặng và "biết điều" đến nỗi nhiều lúc ngồi học bài mà nó cứ nhớ nhầm là bản thân đang ở trong phòng có một mình. Chỉ thỉnh thoảng mới nghe tiếng Hy với tay lấy chai nước, rót cả ly đầy mà uống. Anh ấy bị thương nặng thế mà bình phục nhanh thật. Cứ đà này thì chỉ nay mai đã có thể rời khỏi đây được rồi.
Do thấy trong lòng không thoải mái, tối hôm đó, Vân đến tìm Nam Phong để trút bầu tâm sự. Cô bé đã cuống cuồng chạy qua chạy lại trong phòng mà vẫn không biết nên giấu Nhật Hy vào chỗ nào.
- Bạn ấy chẳng nhìn thấy anh đâu. – Anh ung dung chắp tay sau gáy - Em cứ mời Đông Vân vào đi.
Từ chỗ đi không nổi, bây giờ ảnh còn có thể chơi trò tàng hình với cô bé. Đúng là sự bình phục đáng ngạc nhiên. Nam Phong gật đầu rồi chạy ra mở cửa.
- Em ngủ rồi ư? - Đông Vân ngạc nhiên hỏi.
- Dạ không. Chị vào đi.
Thông tin Quang Minh bị thương khiến Nhật Hy sững sờ.Nhưng thái độ lo lắng của Đông Vân càng khiến anh ấy ngẩn ngơ. Hy từ tốn bắt chéo chân, sau đó mỉm cười nhìn Vân đầy thích thú
- Xem bạn ấy quan tâm Quang Minh kìa - Anh bất ngờ cất tiếng nói khiến cô bé giật nảy mình - Yên tâm đi. Đông Vân không nghe thấy gì đâu.
- Có lẽ chị thấy anh Quang Minh vì mình mà bị thương nên trong lòng không yên đó thôi. - Nó nhẹ nhàng khuyên Vân mà mắt vẫn nhìn trừng trừng về phía Hy.
Nam Phong rất quý Quang Minh nhưng cô bé thấy anh ấy đào hoa quá. Suốt ngày hết cặp cô này đến cô khác. Không có vẻ gì chín chắn như anh Nhật Hy. Mà chị Đông Vân trước nay lại là người luôn nghiêm túc trong mọi mối quan hệ. Ngoài điểm đó ra thì anh Minh với chị Vân quả thật rất xứng đôi.
Anh Vũ vẫn thường khen ngợi anh ấy trước mặt Phong. Nam Vũ nói Quang Minh như chàng hiệp khách thời xưa, mang trong mình một tâm hồn lộng gió và niềm kiêu hãnh ngất trời. Anh ấy thích chứng tỏ bản thân nhưng lại không ham những thứ cầu kì và chẳng bao giờ để bụng chuyện nhỏ nhặt. Minh có nhiều bạn gái nhưng chưa hề dụ dỗ hay lừa dối bất cứ ai. Đều là họ tự tìm đến anh, tự si mê vẻ ngoài lãng tử cùng sự ga lăng mà Minh đang sở hữu. Nói một cách công bằng, anh ấy chưa từng theo đuổi ai. Chỉ "chấp nhận" mấy cô gái theo đuổi ảnh mà thôi.
Trên sân bóng, Quang Minh được đồng đội ví như một con linh miêu bởi khả năng nhảy cao và xa đến kinh ngạc. Sự nhanh nhẹn của loài mèo đã làm con người phải ngạc nhiên trong nhiều thế kỉ. Nó có thể sống sót khi rơi từ rất cao bằng cách luôn tiếp đất bằng bốn bàn chân của mình. Nếu quan sát kĩ các tư thế rơi của Quang Minh sẽ nhận thấy anh đã học tập rất nhiều từ loài động vật này. Khi mèo bắt đầu rơi, đầu của nó xoay để nhìn xuống mặt đất. Phần còn lại của cơ thể xoắn trên không trung để theo kịp đầu và đưa các bàn chân xuống dưới. Đó là một quy trình khá đơn giản nhưng không mấy người bắt chước được. Điều này giải thích vì sao mỗi lần tiếp đất, tư thế cuối cùng của Quang Minh cũng chống hai tay xuống.
- Sáng nay chị nói với em thấy nhớ anh Nhật Hy lắm mà - Nam Phong nhắc khéo khiến anh ấy giật mình ngồi bật dậy.
- Ừ, chẳng biết bạn ấy bị bệnh gì mà trong giấy phép chẳng ghi rõ. Mặt mày Nhật Hy lúc nào trông cũng xanh xao làm chị lo lắng quá. Bạn ấy cũng ít khi trò chuyện với ai trừ Tây Châu và...Quang Minh...
Chỉ cần nhắc đến hai chữ ấy thì nét ủ dột vừa biến đi lại xuất hiện trên gương mặt chị.
- Thấy chưa, người Đông Vân thích là Quang Minh chứ không phải anh đâu - Nhật Hy lại nhẹ nhỏm nằm xuống - Tại bản thân cô ấy chưa nhận ra đó thôi.
Ngồi thêm được mươi phút thì Đông Vân phải về phòng học bài. Dù đã là những ngày cuối học kì nhưng thầy cô vẫn hay sử dụng chiêu kiểm tra bất ngờ. Chị không muốn bị điểm thấp vào phút cuối nên chưa có ý định bỏ bê môn nào cả…
TÂM SỰ ĐÊM KHUYA
- Em có biết tại sao tối hôm qua anh lại đến đây thay vì quay về chỗ Quang Minh không? – Nhật Hy khoanh tay nhìn Phong hỏi.
- Chẳng phải anh bảo vì nhà em gần sao?
- Đó chỉ là một phần nhỏ, rất nhỏ mà thôi...Em giống như thứ thần dược quý, giúp hồi phục sức lực rất nhanh chóng. Nhất là đối với anh, người đang sở hữu chung một hồng tử với em.
- Tại sao em với anh lại sở hữu chung một hồng tử? – Nó không hiểu nên hỏi lại
- Nói một cách đơn giản thì mẩu đá em nhặt được cách đây vài tháng chính là anh – Hy trầm giọng – Khi anh thoát ra, một mảnh vỡ của mẩu đá ấy đã chạy vào máu em.
- Nhưng tại sao…tại sao anh lại biến thành viên đá?
- Đây lại là một vấn đề rất phức tạp. Anh có thể nói vào lúc khác được không?
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Nhật Hy, Nam Phong hiểu ngay rằng nó đã hỏi một điều mà mình đáng lý không nên hỏi.
- Thế anh có biết lí do khiến anh Hùng Anh muốn giết chị Đông Vân không?
- Như vầy nhé – Hy vui vẻ giải thích - Nếu người A đang sở hữu hồng tử của người B thì khi gặp phải bất cứ thứ gì từng thuộc về B, cả vật đó và người A sẽ cùng phát sáng.
- Thật hả anh? – Phong ngỡ ngàng – Cái gọi là hồng tử ấy thần kỳ như thế ư?
- Ừ… – Anh ấy lại mỉm cười – Còn chuyện lần này…Anh đoán chiếc khăn trên tay Hùng Anh vốn thuộc về Mai Lệ. Kể từ sau cái chết của cô ấy, cậu ta như người mất hồn, suốt ngày chỉ biết chạy tới chạy lui trong trường, gặp ai cũng chìa cái khăn về phía họ. Chắc Hùng Anh đang hy vọng sẽ tìm được người đã lấy cắp hồng tử của Mai Lệ.
- Nhưng chẳng lẽ chị Đông Vân lại phát sáng khi gặp cái khăn đó? Nếu không thì sao Hùng Anh cứ một mực muốn giết chỉ?
- Chuyện này anh cũng không rõ. Nhưng chắc chỉ là hiểu lầm thôi.
- Em vẫn chưa thật sự hiểu lắm về cái được gọi là hồng tử đó - Phong mím môi lẩm bẩm.
Cô bé không thể lí giải vì sao lần nào các anh cũng phải bắn nát vụn vật thể xinh đẹp, huyền ảo đó. Nhật Hy liền nhìn nó bằng ánh mắt hiền từ rồi từ tốn giải thích:
- Hồng tử đối với bọn anh cũng quan trọng như trái tim con người. Khi một sinh vật nuốt nó vào cơ thể sẽ lập tức hóa thành hung tinh. Lúc tiêu diệt hung tinh, bọn anh nhất định phải hủy luôn hồng tử của nó để đảm bảo không tái tạo ra một hay nhiều hung
tinh khác...
- Sao lại là nhiều?
- Nếu vô ảnh tiễn không bắn trúng tâm thì hồng tử sẽ vỡ thành nhiều mảnh, mỗi mảnh đó lại có thể tạo nên một hung tinh mới. Chuyện này xưa nay không phải là hiếm.
- Vậy nếu con gì đó nuốt em thì nó có trở thành hung tinh không?
- Ha Ha - Nhật Hy bật cười khe khẽ - Điều này anh cũng chưa nghiên cứu kĩ. Điều bọn anh quan tâm nhất bây giờ là tinh thạch tồn tại trong người em lâu thế, chẳng biết có gây ra tổn hại gì không.
- Các anh và kẻ thù đều có hồng tử. Vậy mọi người có phải cùng một..."loài"?
- Chữ "loài" này của em thú vị lắm. - Anh đưa tay gãi nhẹ nơi sóng mũi - Cũng không hẳn đâu. Nói chung, điều em biết vẫn còn ít lắm. Nhất thời anh thật không biết nên giải thích từ chỗ nào.
- Thật phức tạp!
- Đương nhiên rồi. Bộ em nghĩ trên thế gian này, ngoài con người thì không còn loài nào biết nói nữa sao? Có hàng trăm loài sinh vật vẫn ngày ngày đi qua đi lại trước mắt mà em không bao giờ nhìn thấy ấy chứ.
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro
Hung tinh là thứ gì? Tại sao những loài khác lại muốn trở thành như vậy?Tại sao những người như anh Nhật Hy luôn phải săn lùng và tìm cách tiêu diệt họ? Còn bao nhiêu chuyện khó hiểu nhưng Nam Phong biết sẽ rất khó ưa nếu nó tiếp tục làm phiền Hy vì những thắc mắc của mình. Ít ra bây giờ cô bé cũng không phải đoán già đoán non xem mình thật ra là loại sinh vật gì, vì sao lại có nhiều khả năng khác thường như vậy. Nam Phong quay lại bàn học để làm nốt bài tập toán ở trường trong khi Nhật Hy tiếp tục dán chặt mắt vào trang sách.
Một tiếng sau, cô bé định đi ngủ thì thấy anh vẫn nằm nguyên vị trí, vẻ mặt say mê như đang bị nội dung trong sách thu hút.
- Anh thức à? - Phong ngồi xuống giường của mình, nhỏ nhẹ hỏi.
- Anh không quen ngủ vào giờ này - Nhật Hy mỉm cười đáp - Nếu em mệt thì cứ tắt đèn đi.
- Thế thì sao anh đọc sách được?
- Không phải chỉ có đèn mới phát ra ánh sáng đâu, cô bé ạ - Anh ấy bật cười - Mau ngủ đi.
Tuy chưa hiểu lắm về câu nói này, Nam Phong vẫn ngoan ngoãn làm theo. Đèn vừa tắt, nó đã thấy trong phòng xuất hiện một nguồn sáng dịu nhẹ khác. Cả người Nhật Hy lập tức trở nên lung linh. Thì ra thứ không phải đèn vẫn tỏa sáng lại chính là bản thân anh ấy. Căn phòng tối om chỉ còn thấy dáng anh nằm trên giường, thong thả đọc sách.
Nam Phong nằm quay đầu về phía Nhật Hy, lặng lẽ quan sát vẻ mặt anh ấy trong bóng tối. Con người anh thật gần gũi, lúc nào cũng nói chuyện với người khác bằng một giọng rất dịu dàng. Trên môi anh ấy lại luôn ẩn hiện một nụ cười nhẹ đầy thân thiện. Chị Đông Vân thích anh Nhật Hy đến thế cũng phải.
- Gặp lại anh vào sáng mai nhé! - Cô bé thì thầm.
- Ừ - Nhật Hy mỉm cười, ngẩng đầu nhìn nó - Chúc em ngủ ngon.
Nam Phong ngã đầu vào gối rồi nhắm mắt lại. Sự hiện diện của Nhật Hy không hiểu vì sao lại chẳng hề khiến cô bé cảm thấy ngượng nghịu như lúc Quang Minh xuất hiện. Nó tin tưởng anh ấy một cách vô điều kiện. Ở bên cạnh Nhật Hy, Nam Phong chỉ có duy nhất cảm giác an toàn mà thôi....Lần thứ hai kể từ lúc mất tiểu tinh thạch, cô bé được ngủ thẳng giấc như vậy. Nó cảm thấy dễ chịu hệt như lúc ở trên sân thượng cùng Tây Châu. Phong không mơ thấy hình ảnh của mình và chàng trai giấu mặt đó nữa. Giấc ngủ đến với nó êm ái và thoải mái biết bao. Đã bao lâu cô bé hoàn toàn quên mất cảm giác hạnh phúc này.
Đến lúc Nam Phong thức dậy thì Nhậy Hy lại ngủ say mất rồi. Làn da nhợt nhạt của anh càng trở nên xanh xao dưới ánh nắng. Chai nước để cạnh giường đã hết sạch. Mười cuốn sách được xếp ngay ngắn bên chiếc bàn đèn. Chắc anh ấy đọc chúng suốt đêm qua. Nhật Hy đúng là con người ham kiến thức. Thảo nào Nam Vũ cứ gọi anh ấy là “cuốn từ điển sống”.
Nam Phong lặng lẽ vào phòng tắm rồi đi xuống lầu, tay không quên cầm theo chai nước. Lúc cô bé rời khỏi nhà, Hy vẫn không hề hay biết. Thương tích trên người đã góp phần làm căn bệnh buồn ngủ của anh trở nên nghiêm trọng hơn. Mọi ngày, Nhật Hy vẫn có thể gắng gượng mở mắt mà đi học. Còn hôm nay thì anh ấy ngủ say như chết. Thật khác hẳn với con người linh hoạt mỗi khi chiều về.
TÂN THỦ LĨNH
Sáng hôm đó, trong trường xuất hiện một nam sinh dáng người mảnh mai với mái tóc đen cắt ngắn và cặp mắt khiến người đối diện phải lạnh toát xương sống. Bộ đồng phục được ủi thẳng thớm không một vết nhăn. Cuộc gặp gỡ xảy ra ở hành lang khi Tây Châu vừa rời khỏi thư viện và chàng trai đang trên đường đến lớp.
- Trông vẫn phong độ như ngày nào - Nguyên Khánh bước đến bắt tay Châu – Hy vọng sẽ được anh giúp đỡ nhiều hơn, Lãnh Diện Châu.
- Tôi sẽ làm hết mức có thể - Anh ấy ôn tồn đáp - Cậu đang đi đâu vậy?
- 11VĂN - Khánh ngửa cổ nhìn lên - Nghe nói lớp ấy dân số ít... Hẹn gặp anh lát nữa. Tạm biệt!
Người đi đã xa mà Tây Châu vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Trong đầu anh đang hiện lên hằng đẳng thức duy nhất 11 Văn = Nam Phong…
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
Len159 - Cấp 4 [ được Cảm Ơn lần trong 580 Bài Viết ] Thời Gian: Chủ Nhật, 16/12/2012, 3:55:44 | Bài Thứ 88
Cậu học sinh với đôi mắt sắc như dao từ đâu bước vào khiến cả lớp ngỡ ngàng. Nguyên Khánh lạ mặt với tất cả mọi người ở đây chứ không phải một mình Nam Phong. Trông anh ta cao dỏng như một cây sậy biết chuyển động. Nhiều người che miệng thì thầm trong khi một số khác lại tỏ ra ngơ ngác.
- Xin chào. Tên của tôi là Bùi Nguyên Khánh. - Người con trai tự động đi thẳng tới chỗ Nam Phong và giới thiệu - Cô giáo nói vị trí này còn trống?
Cô bé chỉ gật đầu rồi vội vàng lùi sát vào trong.
- Cảm ơn.- Khánh gật đầu rồi gỡ cặp ngồi xuống.
Thì ra đây chính là người được cử đến thay thế Tây Châu. Ở anh ta vừa toát ra sự quyền uy vừa có cảm giác đáng sợ hơn hẳn. Cái cổ luôn ngẩng cao cùng cặp mắt lúc nào cũng nhìn thẳng tạo cho Nguyên Khánh một vẻ ngoài thật cao ngạo. Hàng lông mày rậm che tối cả khuôn mặt vàng vọt. Nhưng Nguyên Khánh cũng có nhiều phẩm chất và khí thái lãnh đạo giống Tây Châu. Duy chỉ có đôi mắt là khác biệt rõ.
Tuy đều toát ra vẻ lạnh lùng nhưng Tây Châu không mang đầy sát khí như con người này. Nguyên Khánh cũng không có được cái nhìn sáng rực như soi rọi vào tâm hồn người khác của Châu.Đó là một đôi mắt vừa mạnh mẽ lại vừa ẩn chứa một ma lực khiến đối phương bị mê hoặc. Nếu không cẩn thận sẽ bị anh ấy bắt phun ra hết những điều đang nghĩ trong đầu. Còn trong mắt Nguyên Khánh, Nam Phong chỉ thấy cái chết và sự giết chóc mà thôi.
Anh ta tỏ ra rất tự tin và dạn dĩ trước tập thể. Không có chút gì rụt rè, e ngại của một cậu học trò mới đến. Đặc biệt là vốn kiến thức về lịch sử và địa lí cực kì uyên bác đã làm cả lớp thán phục. Thầy Sử hôm nay thích đến nỗi “khuyến mãi” cho một điểm mười ngay ngày đầu tiên đi học. Nhiều người đến làm quen nhưng Khánh chỉ gật đầu cho có lệ. Chuông vừa reng thì anh ta lập tức rời khỏi lớp. Linh cảm mách bảo cho Phong biết, một trận phong ba khác lại sắp nổi lên trong ngôi trường này.
Bạn đang đọc truyện tại truyen.botay.pro
- Sau khi trò chuyện với Sĩ Đức suốt buổi chiều, tôi nhận thấy phương pháp hoạt động trước nay của các bạn là quá sơ sài và không có hiệu quả - Nguyên Khánh chắp hai tay sau
lưng, đứng trên bục nhìn xuống những người bên dưới - Kể từ hôm nay, phàm là bọn hung tinh, không cần phân biệt tốt xấu đềuphải giết sạch. Tôi yêu cầu các bạn hãy hành hạ chúng bằng những biện pháp hung bạo nhất mà mình biết. Chỉ có vậy mới khiến những kẻ khác khiếp sợ và lấy đó làm răn. Nên nhớ, nguyên tắc làm việc của tôi là "giết lầm còn hơn bỏ sót".
- Thế thì tàn nhẫn quá - Kim Tinh khoanh tay, lắc đầu nói.
- Nếu có ai còn dám ngắt lời hoặc tỏ ra chống đối mệnh lệnh của tôi như cô gái này sẽ phải nhận hình phạt “băng phong” trong một tháng - Khánh quắc mắt nhìn chị, giọng đe dọa - Mọi người đã rõ hay chưa?
Tiếng rì rầm lập tức vang lên nhưng chẳng ai dám tỏ ra khó chịu.
- Tốt lắm. Việc thứ hai tôi muốn nói là chúng ta sắp có một cuộc thương lượng với bọn mộ quang. Hung tinh hẳn phải đưa ra những điều kiện rất hấp dẫn đối với chúng nên để lôi kéo trở lại không phải là chuyện dễ. Kể từ hôm nay, bất cứ ai gặp được một trong số các mộ quang đều phải cúi đầu chào và đáp ứng mọi yêu cầu của họ. Không được tỏ ra bất kính hay có bất cứ hành vi nào kém tôn trọng.
- Nhưng chúng từng giết hại anh em mình. - Một chàng trai tức tối phản đối - Làm như vậy quá nhục nhã.
- Nếu vậy… - Nguyên Khánh lạnh lùng giơ tay lên - Tôi sẽ cho cậu nghỉ ngơi một tháng
- Đừng!
Tây Châu vừa bước tới thì một luồng sáng rực rỡ đã bao lấy chàng trai trẻ, phong kín cậu ta trong một khối băng trong suốt. Vẻ mặt hoảng hốt của người bị nhốt trong đó khiến những ai có mặt đều khiếp sợ.
Xong việc, Khánh từ tốn quay qua nhìn Châu với vẻ mặt đầy thách thức.
Bàn tay anh ấy từ từ nắm chặt lại rồi âm thầm lùi về chỗ cũ.
- Phải hiểu rằng tính tôi không thích hăm dọa.Vì vậy, đừng dại dột thử thách lòng kiên nhẫn của Bùi Nguyên Khánh này..Nhân tiện, ai có thể cho tôi biết tại sao Quang Minh không tham dự buổi họp hôm nay?
- Cậu ấy đang bị thương, không bước xuống giường được - Kim Tinh hậm hực đáp.
- Ai đã làm chuyện đó?
- Chính là Hùng Anh - Sĩ Đức khoanh tay, ngạo nghễ.
- Ra là anh bạn vừa mất người yêu này - Khánh chậm rãi đi xuống - Có lẽ các bạn cũng cần biết thêm một điều nữa. Bất cứ ai để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc hặc lợi ích của tập thể đều sẽ bị xử phạt tương tự trong thời hạn ba tháng. Vì đây là lần đầu nên có thể bỏ qua. Nếu còn tái phạm thì chớ trách là tôi không báo trước....Về chuyện của Quang Minh, cậu ta có thể vắng mặt nếu không khỏe nhưng phải xin phép hoặc báo cáo cho tôi trước. Nếu không, tôi sẽ nghĩ là mọi người không tôn trọng mình. Được chứ?...Tốt. Sau khi Quang Minh khỏe lại, bảo lập tức cùng tôi đến gặp bọn mộ quang để bàn bạc.
- Điều này không được - Văn Cường, một cầu thủ bóng rổ cùng đội với Minh lập tức phản đối - Anh cũng biết mộ và minh quang xưa nay bất hòa. Quang Minh với chúng lại có nhiều chỗ bất mãn. Bắt cậu ấy qua đó một mình thì quá nguy hiểm.
- Chậc - Nguyên Khánh lại lắc đầu, ra vẻ tiếc rẻ - Lại một người mắc bệnh hay quên.
Luồng sáng vừa lóe lên đã thấy Cường đứng trơ như tượng gỗ. Trong vòng chưa tới một phút đã xuất hiện khối băng thứ hai ở giữa phòng.
- Anh - Kim Tinh tức tối nhào tới.
Rất may Tây Châu đã kịp thời giữ chị lại và nhíu mày ra hiệu hãy bình tĩnh. Văn Cường vốn là bạn trai của chỉ. Họ quen nhau khi cùng tham gia vào đội bóng rổ của Quang Minh. Ngay từ đầu, Tinh đã rất khó chịu khi biết tin Nguyên Khánh sẽ đến. Trước đây anh ta từng theo đuổi nhưng bị chị từ chối. Bây giờ còn ra tay với người Tinh yêu quý nhất. Thù cũ hận mới chồng chất làm chị mất hết bình tĩnh. Nguyên Khánh chọn Quang Minh rõ ràng là mốn dùng anh ấy như một món quà để xoa dịu bọn mộ quang đó mà.
- Tôi đã nói rất ghét bị người khác xem thường. Anh bạn này cùng lúc phạm đến hai tội. Đã bảo Quang Minh sẽ cùng tôi đến đó mà dám la hét " Bắt cậu ấy qua đó một mình". Thứ hai, cậu ta đã để tình cảm cá nhân xen vào việc chung. Không thể vì lo lắng cho Quang Minh mà không sử dụng cậu ấy vào những lúc cần thiết. Đã là người của tập thể này thì phải biết hy sinh vì người khác. Nếu cái chết của Quang Minh có thể khiến mộ quang quay lại thì đó là một điều rất vinh dự cho cậu ta.
Đôi vai kim Tinh run run vì kềm nén tiếng khóc. Nhìn thân hình bất động của người yêu và những lời lẽ hết sức phi lí của "tên khốn" đứng trước mặt, chị thấy hơi thở mình như nghẹn lại. Từng giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ lăn xuống. Tây Châu chỉ có thể an ủi chị với ánh mắt đầy u uất.
- Chuyện thứ ba cần thay đổi chính là: Tôi muốn tất cả sinh vật không phải con người đang hiện diện trong ngôi trường này đều phải bị tiêu diệt. Chuyện đó bây giờ không làm, đợi đến lúc chúng thành hung tinh cũng thế thôi.
- Không đúng. Nhiều người trong bọn họ rất tốt bụng. Không phải ai cũng xấu xa và độc ác như anh đâu. - Một cô bé mắt tròn xoe lí sự - Anh Tây Châu nói tùy tiện giết chóc như thế không phải là tác phong của một cát tinh chân chính.
- Con nhóc này… - Nguyên Khánh lại giơ tay lên.
Ánh sáng vừa rọi tới đã bị một luồng sáng xanh khác chặn lại. Khánh bất ngờ bật ngửa về sau giữa cặp mắt ngơ ngác của những người đang có mặt.
- Là kẻ nào? - Hắn ta lập tức chồm người về phía trước sau khi lấy lại thăng bằng. Đôi mắt đầy vẻ độc dữ dán vào màn bụi mờ ảo trước mặt- Có giỏi thì bước ra đây.
Tây Châu từ tốn thu tay rồi ngẩng đầu nhìn “hiền đệ” đang đứng trước mặt, nói giọng nửa khuyên răn nửa dạy bảo như một người anh trai:
- Nó là con nít mà cậu cũng không tha được sao?
- Anh đừng quên lời hứa của