Đọc Truyện Ngắn - Anh sẽ ngủ với em chứ ?
Tác giả: Sưu Tầm
Đọc Truyện Ngắn - Anh sẽ ngủ với em chứ ?
lần có 1 chiếc xe đi trước là nó thót hết cả tim . Xe máy , hoặc xe ô tô khách chạy liên tỉnh . Mỗi lần cảm giác như sắp đâm vào đít ô tô đến nơi rồi , chỉ còn cách chừng gang tấc nữa thôi , nhưng , bằng 1 phép màu nào đó , anh lại đưa đc chiếc xe lách sang 1 bên . Gió thổi mạnh quá , hay tại cái cách điều khiển xe máy liều lĩnh của anh làm nó lạnh cả người . Gió to đến nỗi nó còn ko kịp nghe đến tiếng những người đi xe máy đằng sau đang chửi tụi nó mẹ bọn điên này chạy xe như bọn ăn cướp vậy.
_ Anh ơi . Dừng lại đi… Em chóng mặt quá .
_ Sao thế ? Mới có 80 mà ? … Đã sợ rồi ah …
_ Em chóng mặt lắm…. cho em xuống …
………………….
_ Khiếp ko ngờ em yếu thế . Đi 1 tí thế đã mệt rồi _ Anh vỗ vỗ vào cái lưng nó đang cúi xuống nôn thốc nôn tháo .
_ Chắc em bị say xe anh ạ …. Đi ô tô em cũng bị say thế mà …
Mặt nó xanh lét ra như tàu lá , chầm chậm bước về phía chiếc xe đang dựng trên đường .
_ Thôi … Chán quá .. Về vậy … Tưởng cảm giác mạnh nó thế nào …
Anh trèo lên và nổ máy xe , quay đầu theo hướng ngược lại. Nó thấy trong người rất mệt . Nó ko nói câu gì và anh cũng thế .
_ Ơ , đi về thôi chứ … Anh đưa em đi đâu thế này …
Chiếc xe dừng lại nơi 1 quán ăn nhỏ. Đó là 1 cái quán nhỏ tồi tàn ko có thậm chỉ cả biển hiệu , diện tích vẻn vẹn tầm 10m2 kê trong đó 3 cái bàn nhựa màu xanh , và 1 chông ghế nhựa cao ngang người .
Anh vẫy nó “Vào đây! ”
Nó nhìn ra xung quanh . Ông bán hàng là 1 ông lão khá già , tóc bạc mất 1 nửa . Ông có hàm ria mép bạc trắng quặp vào trông rất thú vị . Tuy trời buổi tối có vẻ lạnh nhưng nó thấy ông mặc độc mỗi chiếc áo may ô trắng đã cũ , lưng áo đằng sau thủng mấy cái lỗ to , và dĩ nhiên, mặc cả quần nữa =.=”
Nó đoán làm việc cạnh cái bếp lò nóng khiến việc mặc thêm 1 cái áo dài tay trở nên thừa .
Ông quấn 1 cái khăn to ở ngang hông và dường như nó là 1 cái tạp dề tự chế thì phải.
Ngược lại với bộ dạng nghèo khổ và thiếu thốn của mình, thái độ của ông tỏ ra rất yêu đời . Ông đang huýt sáo 1 giai điệu rất quen thuộc , nhưng nó ko nhớ là bài gì . Tay ông thoăn thoắt đảo đảo cái gì đó trên chảo .
_ Cho con 2 bát cháo bố ơi .
_ Ờ ờ …Xong ngay đây con trai …
_ Bố anh đấy ah ?
_ Uh , bố anh đấy.
_ Thôi đi đừng có mà lừa _ Nó cười .
_ Biết rồi còn hỏi bố anh đấy ah .
Bên cạnh ông già là 1 cái nồi to vật , vung đóng hờ , thò ra cán gỗ của 1 cái muôi to . Bên dưới chiếc bếp than lửa vẫn âm ỉ cháy.
Trong lúc ông già túi bụi múc múc quấy quấy , nó nhìn sang cái bàn nhỏ ở gần cửa có 1 đôi trai gái đang vừa ăn vừa trò chuyện.
_ Đây đây… Của con trai con gái đây… Ăn ngon miệng nhé …
_ Dạ _ 2 người nhìn nhau cười .
Anh bảo nó :
_ Ăn đi . Cháo ở đây ngon lắm .
Nó múc múc , rồi gật gật . Nó ngước lên thấy anh đang húp xì xụp, không cần cả thìa .
Nó định nghĩ cái j đó thật độc địa để trêu chọc anh nhưng rồi lại thôi .
_ Anh này , anh dễ thương lắm đấy …
Hehe … Lại chả dễ thương …
_ Em thấy anh vừa tốt này , vừa dễ thương, vừa hài hước, lại dịu dàng nữa …
Anh thôi xì xụp và nhìn nó . Nó cũng đang nhìn anh . Nhìn thẳng . Chắc lại có vấn đề j rồi , vì bình thường nó chẳng bao giờ khen khen kiêu như thế . Bình thường nó sẽ nói anh kiểu như ” Nhìn anh ăn ngon thật như lợn húp cám ấy ” . Đằng này ko những nó ko nói thế lại còn khen anh tốt này , dịu dàng này , dễ thương này …. Rõ là có vấn đề … Anh thấy quá đỗi ngạc nhiên . Chắc vừa nãy gió to quá .
_ …. Em thấy anh chẳng còn gì để chê cả . Vậy tại sao anh chưa có người yêu ?
_ Tại sao em nghĩ anh chưa có ny?
_ Nếu thế thì anh đã chẳng thừa hơi chở em đi khắp nơi , chẳng phải mất công soạn cái hợp đồng quái quỉ đó … chẳng còn thời gian mà quan tâm đến em , giúp em … Chẳng lẽ ny anh ko hay biết j ah ? Chẳng lẽ chị ấy ko biết j về em , về hợp đồng của chúng ta ?
_ Thế nếu cô ấy đang đi du học ở 1 nơi nào đó rất xa thì sao ? Ví dụ như là Hà Lan chẳng hạn ….
_ Ah ra thế … Vậy anh không để ý j đến cảm giác của chị ấy ah ? Anh ko thấy việc ngủ với em là có lỗi với chị ấy ah ? _ Nó tự nhiên quát lên và cảm thấy rất bực bội ở trong lòng .
Giọng của nó khiến cho ông bác, và đôi tình nhân kia ngơ ngác nhìn . Nó nhăn mặt và thấy xấu hổ vì sự bực bội vô lí của mình .
_ Ý em là _ Nó nói nhỏ _ cái điều 1 khoản 1 ấy … Anh ko thấy xấu hổ với chị ấy ah ?
_ Anh hiểu cô ấy . Cô ấy là người ko quan tâm đến nhưng thứ thuộc về vật chất , chỉ quan tâm đến những thứ
thuộc tinh thần . Chỉ cần anh yêu cô ấy , yêu 1 mình cô ấy … Trong trái tim chỉ yêu mình cô ấy, như thế là đủ .
_ Nghĩa là anh có thể ngủ với những người khác ?
_ Uh , ngủ với những người khác … Chỉ cần anh ko hôn họ …. Cô ấy bảo chỉ đc phép hôn cô ấy … Tất cả nhưng nụ hôn của anh phải dành cho cô ấy … Cả cuộc đời này …
Nó nhớ lại . Đúng là anh chưa hề hôn nó . Lúc trên giường cũng ko . Có cái gì đó …. Như là nhói đau ở trong lòng…
_ Chị ấy là người thế nào ?
Đó là cả 1 câu chuyện dài .
Cô ấy là 1 người con gái đẹp , rất đẹp , làn da trắng và mịn màng . Chiếc mũi nhỏ và cao, khuôn mặt thanh tú . Đôi mắt to , sáng , và thông minh. Dáng người đầy đặn và dong dỏng cao . Anh đưa cho nó xem tấm ảnh trong ví . ” Chị ấy đẹp thật đấy ”
Cô ấy thông minh, hiền lành, dịu dàng ,gia đình gia giáo nề nếp . Nếu trên đời có 1 ai đó giống với thiên thần thì đó chính là cô ấy . Cô ấy ko cho anh làm chuyện đó và bảo sẽ dành nó cho anh lúc 2 đứa cưới nhau . Cô ấy bảo anh bỏ thuốc lá . Cô ấy cấm anh ko đc đua xe nữa . Cô ấy bảo anh ko đc dùng cần sa nữa , mặc dù nó ko gây nghiện . Cô ấy bảo có ngày anh sẽ phát điên vì thứ đó. Và anh đã dừng tất cả cá thứ đó . Ở bên 1 người hoàn hảo như cô ấy , anh bỗng nhiên thành thằng chả có j cả .
Anh học ko cao bằng cô ấy.
Anh cười những câu chuyện của cô ấy .
Anh làm những gì cô ấy bảo , ko làm những j cô ấy ko thik .
Bất cứ cái gì cô ấy noí anh đều thấy đúng và đều thực hiện theo .
Anh nhỏ bé và yếu đuối trc cô ấy . Cô ấy là Thánh Nữ , còn anh chỉ là 1 nô lệ sẵn sàng chết vì cô ấy.
Khi cô ấy bảo sẽ đi du học, anh đã quì xuống , khóc , và xin cô ấy đừng đi.
Nhưng cô ấy vẫn cứ đi .
Anh bảo sẽ chết mất nếu sống thiếu cô ấy .
Cô ấy bảo anh sẽ ko chết …
Và đúng là anh đã ko chết thật.
Anh vẫn sống cho đến bây h , vẫn làm việc ngon lành , vẫn đú đởn rượu bia với bạn bè . mặc dù khi say anh vẫn khóc và gào thét tên cô ấy .
Cô ấy bảo anh đợi 5 năm nữa , rồi cô ấy sẽ quay về và bọn anh sẽ hạnh phúc với nhau suốt đời .
Và chỉ con 3 năm nữa thôi , 3 năm nữa thôi em ạ ….
Nó nhìn 2 bát cháo đã nguội ngắt . Bát của anh còn 1 nửa . Bát của nó gần như còn nguyên . Đôi trai gái đã về từ bao h .
Trên đường về nó chẳng nói gì , chỉ bảo ” Anh đừng hỏi nữa . Em mệt .”
Trong cõi lòng của nó cảm thấy đau đớn và tan nát .
Tại sao cô ấy có tất cả mọi thứ ?
Tại sao ông trờilại sinh ra 1 người như cô ấy để 1 người cũng là con gái như nó phải cảm thấy tủi thân đến thế này ……
Nó cảm thấy quá đỗi ghen tị . Vì cô ấy quá hoàn hảo .
Hay vì nó đã yêu anh rồi ….
————-
_ Ôi trời ơi gì thế này ? _ Anh ngạc nhiên há hốc cả mồm .
_ Này câu đó lẽ ra phải để em nói chứ … Anh đến đây làm gì ?
Nó vừa đánh răng rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa . Trên người nó vẫn là 1 bộ đồ ngủ ở nhà màu hồng , có thêu hình 1 con gì đó ở trước ngực , con này có 2 cái răng cửa rất dài , mặt nhọn nhọn , giống cái con trong quảng cáo kem đánh răng Congate _ Anh đoán là con hải ly . Tóc nó xù cả ra vì lúc sáng dậy còn chưa chải đầu . Nó vẫn đang loay hoay mở cái khóa cửa . Hôm nay là thứ 7 . Đã 1 tuần rồi nó ko nghe điện thoại của anh , cũng chẳng chịu trả lời tin nhắn .
Anh lờ đi câu hỏi của nó .
_ Nhà có ai ko ?
_ Không có ai cả , thằng em hôm nay đi học thêm , chiều nó đi học chính luôn, trưa ko về .
_ Ờ thế thì tốt đấy . Vậy chúng ta sẽ tiến hành luôn ở đây . Ko phải đi đâu cả .
_ Tốt cái gì mà tốt . Mà anh đến đây làm gì ? Tiến hành cái gì ở đây ?
Anh dắt xe vào nhà . Đó là 1 cái sảnh nhỏ , và hẹp , chỉ đủ chứa khoảng 3 ,4 cái xe máy xếp hàng dọc .
_ Điều 1 khoản 1 _ Anh dí sát cái mặt vào mặt nó lúc đi ngang qua chỗ nó đang đứng _ Thỉnh thoảng cũng phải đòi tí quyền lợi chứ nhở …. Hờ hờ …
Anh hôm nay rất thơm . 1 mùi thơm quyến rũ , sang trọng , nhưng cũng rất nam tính . Chắc là nước hoa cho đàn ông _ Nó đoán thế _ Nó chưa bao giờ ngửi thấy mùi này .
Nó cũng cảm thấy hơi lạ 1 chút , vì từ khi soạn thảo hợp đồng chưa thấy anh đòi hỏi gì cả .
Chưa 1 lần nào .
Nó dẫn anh qua sảnh rẽ vào phòng khách .
_ Mà lúc nãy anh ối giời ơi cái gì ?
_ Ah , anh thấy lạ thôi … Em ăn cái quái gì mà tự nhiên lại lùn đi thế ?
_ Chả ăn cái gì cả …. Chỉ là ko đi giày 10 phân thôi … =.=”
_ Mà em đi chải đầu đi …. Trông em cứ như mấy fan hâm mộ nhạc rock hồi xưa ấy … _ Anh cười .
Trong khi anh còn đang im lặng ngắm nghía cái phòng khách nhà nó , nó đã bỏ đi đâu mất .
Đó là 1 cái phòng khách nhỏ hình vuông , 1 bên tường gần như hoàn toàn đc làm bằng kính , nhìn ra 1 cái sân nhỏ có mấy chậu cây cảnh . 1 chậu trong đó đang nở hoa , là những bông hoa to , màu trắng , rất đẹp , mà anh cũng ko biết là hoa gì . Cái rèm cửa màu xanh dương đậm , làm từ vải dày và bóng , phủ kín từ trần nhà xuống tận sàn được vén lên , khiến ánh nắng tràn vào nhà sáng rực . Kính trên tường dày và sáng bóng , có vẻ như đc lau chùi rất cẩn thận . Tường nhà đc sơn bằng màu xanh lơ nhạt , kết hợp với màu xanh của cái rèm cửa, trông vẫn sang trọng và đẹp mắt , mặc dù hình như đã lâu rồi nó chưa đc lăn sơn lại .
Dưới sàn là cái bàn uống nước nhỏ hình vuông kiêu Nhật , ở dưới là gỗ , trên là kính , và chỉ cao tầm 20 phân . Xung quanh trải 6 tấm đệm ngồi hình vuông, cũng màu xanh , 2 chiếc ở 2 bên , 1 chiếc ở đằng trước , và 1 chiếc ở đằng sau bàn . Ngoài ra trong phòng chỉ còn 1 chiếc tủ tường cao ngang người trên đặt cái ti vi và 2 cái loa thùng.
_ Anh này , anh uống tạm nước lọc nhé . Nhà chả con gì uống cả .
Cô bé ló đầu vào . Tóc nó đã được chải gọn và búi hết lên thành 1 túm ở đằng sau.
_ Không , anh uống bia cơ . Em đi mua bia đi .
_ Chưa có người khách nào lại bất lịch sự như anh. Phải bảo là uống gì cũng đc chứ. Anh thik uống bia về nhà anh mà uống , đây chỉ có nước lọc thôi .
Nó dẫn anh qua sảnh , đến cái sân nhỏ lúc nãy , ở đây có 1 cái cầu thang xoắn để lên tầng trên .
_ Cái cầu thang xoắn này làm anh phát điên . Mới lên đến tầng 3 mà đã thấy chóng mặt rồi .
_ Ôi đến em còn thấy chóng mặt nữa là _ Nó cười.
Nó dẫn anh vào 1 cái phòng nhỏ .Đó là 1 căn phòng nhỏ sơn màu hồng . Đệm hồng . Chăn hồng . Cái rèm cửa màu hồng. Đến cái gối hình con lợn vứt lăn lóc phía chân giường cũng màu hồng nốt .
_ Ah tí nữa anh đừng nằm cái gối đó nhé , em toàn dùng gác chân thôi .
Nó nói 1, 2 câu rồi lại chạy biến xuống , để anh ở lại 1 mình “Anh cứ ngồi đây 1 tí , em xuống rồi lên bây giờ “.
Căn phòng nhỏ chỉ có 1 cái giường , 1 cái bàn học , và 1 cái quạt cây . Hết . Chẳng có gì nữa .
Cái giường mét 2 kê đối diện cửa sổ . Cửa sổ để mở và hướng ra 1 ngôi nhà khác , gió thổi vào mát rượi . Cái rèm cửa sáng màu ko hề làm phòng tối thêm . ” Kiểu này buổi sáng sẽ chói mắt lắm đây ” _ Anh thầm nghĩ .
Bàn học kê hướng vào tường , trên đó có dán rất nhiều bức ảnh . 1 vài bức chụp cùng với lớp cấp 2 hay cấp 3 gì đó , thấy tất cả cùng mặc áo trắng quần đồng phục . 1 bức anh thấy khá ấn tượng , chụp 1 cô bé 5 tuổi , mặc cái áo bơi nhỏ xíu màu đỏ , có vẽ rất nhiều con cá đang bơi màu xanh . Cô bé con có gương mặt tròn và đôi mắt híp , tóc cắt ngắn , để mái ngố ,1 tay chống nạnh, 1 tay cầm quả bóng hơi rất to , cười rất chi là tự tin . Nụ cười híp cả mắt quen thuộc , lộ ra
2 cái răng cửa bị sún ….. Và còn 1 bức trần truồng chả mặc gì ( hehe ) nằm trên giường và tập lẫy .
Ai sẽ nói đây là căn phòng của 1 cô bé sắp tự tử vì chán đời ?
Anh nhìn xuống cái bàn gỗ ép màu ghi , nơi 1 đống sách vở bút thước chất đống trên đó .
Lúc đó thì cô bé cũng vừa lên , 1 tay cầm 1 đĩa hoa quả , tay kia cầm lon bia . Cô khẽ ủn ủn đống sách vở sang 1 bên , đặt cái đĩa xuống , rồi đưa lon bia cho anh .
_ Úi chà ngoan ghê nhở . Đi mua cả bia . _ Anh cười hề hề .
_ Thì điều 4 khoản 3 … Bảo gì nghe nấy … hehe ….
” Cô bé đã khác nhiều so với lần đầu tiên gặp nhau”
Anh ngồi xuống giường và thầm vui thik vì cái ý nghĩ ấy .
_ Em sống gọn gàng ngăn nắp quá đấy
Anh mở lon và tu 1 hơi dài hết nửa cái lon bia . Có vẻ anh đang khát .
_ Vâng , mặc dù em biết thừa câu đó có ý mỉa mai , nhưng em cảm ơn anh …
_ Em ngày càng ngoan ngoãn 1 cách đáng ngỡ ngàng đấy … _ Anh cười rất to .
Cô bé im lặng đóng cửa phòng , đóng cả cửa sổ , buông rèm và trèo lên giường …..
….
2 người ngồi cạnh nhau dựa lưng vào tường .
_ Tại sao em lại chọn cái chết ? …. Thật sự anh đã suy nghĩ mãi mà ko thể nào hiểu nổi ….
Cô bé quay sang nhìn anh :
_ Thế theo anh sống và chết khác nhau ở chỗ nào ?
Anh im lặng ngẫm nghĩ 1 lúc :
_ Anh chẳng thấy nó giống nhau ở chỗ nào cả …. Em nói xem ? ….
_ Nếu bây h em chết , hoặc nếu 50 năm nữa em chết … Thì lịch sử thế giới cũng chẳng viết lại đc đâu , anh nhỉ …. Rồi 100 năm nữa , 200 năm nữa …. khi nhắcđến em …. cũng chẳng còn ai nhớ đó là ai ….. ……………..Rồi 500 năm sau … 1000 năm sau … Vậy em sống và chết thì có gì khác nhau hả anh ?
Anh im lặng và suy nghĩ về những điều nó nói . Thật sự anh cũng chưa nghĩ ra phải cãi nhau với cái lí này như nào .
_ Vậy anh nói xem … Sống và chết thì có nghĩa lý gì ? ….
_ Em ngốc thế … Sống là để vui thú … Để hưởng thụ …. Để cống hiến …. Sống là để được hạnh phúc …. _ Cuối cùng anh cũng nghĩ ra đc gì đó .
_ Em chỉ cần hưởng thụ 1 chút thôi anh ạ …….. 1 phần nhỏ thôi ……. Chứ nếu sống thật lâu chăng nữa thì em cũng chẳng đủ sức mà hưởng hết đc …. Vì vậy em sẽ dừng nó lại ở đây thôi … Cái cuộc sống của em ….. Em sẽ chết lúc em đẹp nhất … Tấm ảnh thờ của em sẽ là hình của 1 cô gái trẻ , chứ ko phải 1 bà già tóc bạc trắng da nhăn nheo ….
_ Xã hội nuôi em lớn ngần đó năm … Để 1 buổi sáng tỉnh dậy em chán đời và tự giết mình … Em như vậy là vô trách nhiệm lắm … Biết ko hả _ Anh quay sang cô , nghiêm mặt , nói bằng 1 giọng gay gắt .
_ Ít nhất thì em cũng để lại tất cả cơ thể của em … Họ có thể dùng nó để cứu sống 1 người có ích hơn em … Còn em ….. . Em là 1 con bé ngu dốt , chẳng thích học , chẳng thik lao động , cũng chẳng say mê thứ gì cả . Em tóm lại chỉ là 1 cục thịt thừa của cái xã hội này . Nếu em có sống lâu hơn nữa cũng chẳng thể cống hiến thứ gì đó to lớn . Mà nếu em chết già, thậm chí họ còn chả dùng đc cái cơ thể nhăn nheo của em ……….
_ Phải sống , phải sống _ Anh dường như ko còn chịu đựng nổi cái lý hết sức vô lí của cô bé , anh nắm lấy 2 vai của cô bé và lắc lắc _ Rồi em sẽ lấy đc 1 người chồng tốt , đẻ ra 3 đứa con … Rồi em sẽ hạnh phúc … Hiểu chưa hả …. Em toàn nghĩ những cái quái quỉ …
_ Em chán mỗi sáng tỉnh dậy nghĩ hôm nay lại phải chiến đấu… Em chán mỗi lần phải khóc hết nước mắt … Em chán phải buồn , phải cô đơn , phải đau khổ …. Em chán cái con người yếu đuối và luôn sợ hãi của em … Em chán em vô tích sự … Loại người như em sẽ chẳng giúp ích đc gì cho đời cả anh ạ … Loại người chẳng đáng sống … Em chết là đáng lắm , anh ạ ….
Cô bé nói với vẻ mặt vô cảm . Giọng nó run rẩy như đang khóc , nhưng nó ko hề khóc … Ko có 1 giọt nước mắt nào cả . .
Anh lấy 2 bàn tay ôm trán . Anh đang cố lấy lại bình tĩnh .
_ Em thường nghĩ mỗi lúc đi ngủ …Giá như em cứ ngủ mãi thế … Cứ ngủ như thế và ko tỉnh lại nữa … Thế nhưng buổi sáng hôm sau em lại tỉnh dậy , trông cái mặt mình trong gương già thêm 1 ít …. và lại bước vào 1 cuộc chiến mới …
_ 20 tuổi mà em toàn suy nghĩ những điều tối tăm thế ? … Sao em ko nghĩ đến những lúc hạnh phúc .. Sao em ko nghĩ đến những lúc vui vẻ cười nói …. Chẳng lẽ em ko có những giây phút như thế ?
_ Có chứ anh .. _ Cô bé cười , nụ cười thật buồn _ … Vui vẻ hạnh phúc cũng nhiều ……. nhưng làm sao có thể so sánh với đau khổ …. Giống như mặt trăng và mặt trời anh ạ … Đều khổng lồ so với mình …. Nhưng kích thước của chúng khác nhau hàng tỉ lần ….
Nó cắn môi và nhìn ra phía cửa sổ tràn ánh nắng .
_ Những lần đau khổ tưởng chừng như ko chịu đựng nổi …. Vậy mà bằng 1 cách nào đó , em vẫn có thể chịu đựng nổi …. Những lần tưởng chừng như đã khóc hết nước mắt , tưởng chừng như ko còn nước mắt để mà khóc nữa … Thế mà bằng 1 cách nào đó , nước mắt em lại chảy ……. Em quá yếu đuối , và đó là lí do vì sao em chết …….. Vì em đáng chết , anh ạ .
Cô bé cầm lấy lon bia anh đặt bên cạnh , ở giữa 2 người , uống 1 hơi hết sạch . Trong đó cũng không còn nhiều bia lắm . Cô giữ lấy và xoay xoay nó trong tay .
Những lời của cô bé làm anh cảm thấy trong lòng rất bức xúc , tâm trí rối loạn hết cả , chẳng biết phải nói thế nào cho gẫy gọn …
_ 1 câu của 1 người anh em coi như anh trai , chắc anh ấy đọc đc ở đâu đó , em thấy rất đúng .
” Cuộc đời cơ bản là buồn , còn sau đó là cái chết ”
…
Giọng anh nhỏ lại , ko còn gay gắt nữa :
_ Nhưng còn những người thân của em ? Còn bạn bè ? Còn bố mẹ ? …Sao em ích kỉ thế ? …. Chỉ nghĩ cho mình thôi ah ? … Uh ,em chết … Chết đi là hết , chẳng suy nghĩ gì nữa … Nhưng còn mọi người ? … Rồi em chết họ sẽ ra sao ? …
Cô bé khẽ nghiêng cái đầu về đằng sau dựa vào tường , ngước mắt lên ngắm nhìn những ngôi sao bằng nhựa dạ quang đc dính trên trần nhà
_ Em đã nghĩ cả rồi anh ạ …
Ông bà em đã già rồi và ở dưới quê . Họ cũng chẳng còn sống đc bao lâu nữa mà buồn …
Em trai em, nhỏ hơn em 2 tuổi , là thằng vô cảm nhất thế giới , và nó cũng sẽ chẳng buồn đc lâu ……
Bạn bè em cũng rất tốt , rất yêu quí em …. nhưng , anh ạ , ai cũng có cuộc sống riêng , những công việc riêng , và 1 người dành cho họ để mà quan tâm chăm sóc lo lắng …. Rồi những thứ đó sẽ cuốn họ đi , và họ sẽ ko buồn vì em mãi ….
Nhiều khi em tự hỏi liệu họ sẽ nhớ đến em trong bao lâu …
Em lên đó rồi , người làm em cảm thấy có lỗi nhất là mẹ …
Bà ấy sẽ là người buồn nhất khi em chết …
Bà ấy thương em nhất, và em cũng rất thương bà ấy …….
Nhưng em với mẹ em tính chả hợp nhau 1 chút nào cả anh ạ ….
2 người cùng rất nóng tính .. Cứ nói chuyện tử tế 2 câu là lại cãi nhau
Quan điểm 2 người khác nhau quá …..
Thế nên em có chuyện gì thì bà ấy luôn là người biết sau cùng …
Bà ấy là người cuồng tín kinh khủng… rất thích mấy cái trò mê tín , cúng bái, xem bói, mà em thì ghét ….
Anh biết không , mấy hôm em thi đại học bà ấy bỏ cả làm ở nhà để ngồi khấn vái , cúng sao, giải hạn …
Anh đã thấy người mẹ nào như thế chưa ?
Trước khi em đi thi bà ấy còn bắt em đội 1 mâm hoa quả lên đầu , rồi trùm cái khăn lụa màu đỏ to tướng lên , để 1 bà làm phép …
Bà ta bắt em nghĩ đến 1 ông thần thánh nào đó em quên mất tên rồi và thành tâm cầu xin ..
Nhưng em chẳng nghĩ gì cả , chỉ khóc ở trong đó vì cảm thấy tủi thân và uất ức …
Trở về từ chỗ đó , em chỉ làm theo ý mình
, thik làm cái gì thì em làm , ko thik cái gì thì ko làm , chẳng ai bảo đc ……….
Mà tính mẹ em cũng lạ lắm anh ạ …
Cái gì cũng làm phức tạp nó lên …
Có khi làm đổ bát nước mắm ra nhà, bà ấy cũng buồn mất mấy ngày …
Em rửa mặt trước đánh răng sau thôi cũng thành chủ để cho 2 mẹ con tranh cãi suốt mấy năm ….
Bà ấy bảo chả ai lại đánh răngrửa mặt cái kiểu ngược đời như thế …. Cứ lần nào thấy là bà ấy lại mắng …
Tính em thì bướng anh ạ .
Càng mắng em càng làm …
Chính em cũng ko thể đếm nổi số lần em đã làm mẹ em phải khóc nữa ….
Bố em thì đi công tác luôn, vài tuần mới về 1 lần . Ông ấy là 1 người tốt tính , ít nói , hiền lành và cam chịu .
Ông ấy cũng rất thương em , nhưng em gần như chẳng có chút tình cảm gì với ông ấy cả .
Em biết ông ấy có cả nhân tình nhân ngãi ở ngoài , thậm chí có thể còn cả con rơi con vãi mà em ko biết .
Ông ấy còn nhiều việc phải lo hơn là nghĩ về cái chết của em , anh ạ …..
Trước bố mẹ em cũng yêu nhau lắm …… cũng vì yêu nhau mà lấy nhau …
Trong thư của họ cũng thề thốt yêu đương trọn đời trọn kiếp ….
Vậy mà tất cả lại thành thế này …
Ko thể hiểu nổi cái gì gọi là tình yêu nữa …
Người ta bảo đó là thứ tình cảm đẹp nhất , thiêng liêng nhất …
Nhưng liệu có tồn tại thứ tình yêu mãnh liệt và vĩnh cửu như trong thơ văn người ta vẫn thường nói ko hả anh ?
Người con trai mà em từng yêu …
Người đã làm em tưởng như không còn nước mắt để khóc vì anh ấy nữa …
Người em đã yêu bằng cả trái tim của em……. và khi anh ấy đi, để lại trong đó 1 khoảng trống rất lớn mà em chưa biết phải lấy cái gì để bù đắp vào khoảng trống ấy …
Người đã khiến cho cái con người trong em không biết bao nhiêu lần phải gào thét trong nước mắt ” Em xin anh …. Em xin anh …. Đừng làm đau đớn trái tim em thêm nữa … ”
Đương nhiên là anh ấy đâu có nghe thấy … và mọi chuyện lại tiếp diễn …
Những câu yêu thương giả dối nơi đầu môi …
Những lời hứa nói ra chẳng phải để thực hiện ….
Em thật sự không biết làm cách nào vừa yêu 1 người mà không để người đó làm mình bị tổn thương, anh ạ …
Em đã tha thứ cho anh ấy …. tha thứ cho anh ấy hết lần này đến lần khác ….
Nhưng em sẽ ko cho anh ấy biết … em sẽ ko nói cho anh ấy biết , anh ạ … là em đã tha thứ cho anh ấy rồi …
… Đó là 1 sự trừng phạt …
Em đã viết 4 bức thư ….
Em viết cho con bạn thân nhất của em , bảo nó bỏ ngay cái tiêu chuẩn chọn bạn trai ” gia đình có hoàn cảnh khó khăn ” mới ” vượt lên trên số phận ” đi .Em bảo nó cái tiêu chuẩn ấy thật ngớ ngẩn … Em bảo nó là đứa con gái hay ho và kì lạ nhất mà em biết . Em cũng dặn nó ko đc vì cái chết của em mà khóc nhiều …
Em viết cho cậu bạn thân nhất của em , nói với cậu ấy rằng đối với em, cậu ấy là người xứng đáng là đàn ông nhất … rằng tình cảm em dành cho cậu ấy thậm chí còn hơn cả cái gọi là tình yêu …
Em viết cho em trai em , dặn nó phải nghe lời mẹ , ko đc quát mẹ như nó vẫn thường làm thế , cũng ko đc làm mẹ khóc như chị nó vẫn thường làm thế …
Em dặn nó dù cơm mẹ nấu có ngon hay ko khi lên mâm cơm cũng vẫn phải cười , ko đc cau có , ko đc nhăn nhó , ko đ.c chê ….
… và nếu cái thái độ học tập của nó còn như bây giờ thì tổng kết cuộc đời của nó sẽ là 1 đống cứt !
Lá thư cuối cùng em gửi cho mẹ , xin lỗi đã làm mẹ phải khóc nhiều như vậy …
Em dặn mẹ em đi tìm 1 người đàn ông khác , đừng vì bọn em mà chịu khổ….
…. dặn mẹ ko đc chiều em quá nó sẽ càng hư và hỗn láo …
…. dặn mẹ thằng em thik ăn thịt kho thật ít nước , và nhiều mỡ …
…. dặn mẹ sau này nếu có những đứa con khác , mẹ hãy dạy chúng nó ôm hôn và nói con yêu ba mẹ _ điều mà bọn em đã ko đ.c dạy để làm thế
….
Lon bia trong tay cô bé đã bị bóp cho méo mó. Méo mó đến nỗi không còn nhìn ra cái hình thù gì nữa …. Méo mó như chính những suy nghĩ của nó vậy ….
Anh nhìn nó đưa tay quệt 2 hàng nước mắt … Trong lúc kể nước mắt nó đã chảy từ bao giờ ….
Anh ghé mặt thật gần và dường như nó biết anh sắp làm gì …
_ Thế còn chị ấy ?
_ Mặc kệ cô ấy ….
Nó đón nhận nụ hôn của anh .
Đầu óc nó thả đi rong chơi đâu đó ….
Không còn suy nghĩ gì nữa ….
Vào lúc này …. nó chỉ muốn tận hưởng
Phần V
…
Trên bãi biển vắng người người ta thấy 1 cô gái nhỏ ngồi khóc 1 mình trên bãi cát . Cô gái mặc chiếc váy đơn giản màu trắng , áo khoác màu đỏ và chiếc túi xách màu đen .
Đó là 1 ngày mùa xuân trời mưa phùn lất phất , nhưng người ta ko thể nhầm nước mắt của cô với những hạt mưa , bởi vì đôi mắt sưng húp và đỏ mọng của cô đã cho biết cô ấy đã khóc rất nhiều . Cô gái ngồi đó , nhìn về phía xa xa nơi mưa bão giăng trắng 1 góc trời . Cô xếp 2 chân trên cát , mái tóc dài và quần áo đã ướt sũng vì nước mưa . Nước mưa lạnh khiến tay chân cô bé tím lại và khẽ run rẩy nhưng dường như cô gái ko hề để ý điều đó .
Cô ấy ngước lên bầu trời , khuôn mặt ướt nhẹp mưa và nước mắt .
_ Ông có mắt ko vậy …
_ Tôi xứng đáng bị như thế này sao ? …
_ Tôi sống lương thiện … làm những việc tốt … đối xử tử tế với mọi người …
_ Tôi xứng đáng bị như thế này sao ? …
Cô ấy gào thét và ko ngừng khóc …
Những kí ức dồn dập trở về trong tâm trí cô gái , giống như những đợt sóng ngoài kia dồn dập vỗ vào bờ , hết đợt này đến đợt khác ….
Nó nhớ cái nụ cười răng khểnh khi lần đầu tiên nó nhìn thấy anh .
Nó nhớ bàn tay ấm áp của anh vuốt ve xoa dịu nó .
Nó nhớ cái cảm giác ngồi đằng sau xe máy và dựa đầu vào cái lưng rộng và ấm áp của anh .
Nó nhớ nụ hôn mạnh và gấp gáp của anh .
Nhớ cả cảm giác ran rát lúc hôn anh, râu cọ vào mặt nó .
Nhớ những nụ cười anh ấy đã mang lại cho nó
Giờ nó đã trả lại tất cả rồi , trả lại bằng tất cả nước mắt của nó ….
Bao nhiêu nụ cười bấy nhiêu nước mắt ….
Nó nhớ anh 1 nỗi nhớ điên cuồng quay quắt ….
” Anh à , lẽ ra em ko nên để cho anh đi ….
Lẽ ra em phải cố gắng giữ anh lại, bằng tất
_ Anh ơi . Dừng lại đi… Em chóng mặt quá .
_ Sao thế ? Mới có 80 mà ? … Đã sợ rồi ah …
_ Em chóng mặt lắm…. cho em xuống …
………………….
_ Khiếp ko ngờ em yếu thế . Đi 1 tí thế đã mệt rồi _ Anh vỗ vỗ vào cái lưng nó đang cúi xuống nôn thốc nôn tháo .
_ Chắc em bị say xe anh ạ …. Đi ô tô em cũng bị say thế mà …
Mặt nó xanh lét ra như tàu lá , chầm chậm bước về phía chiếc xe đang dựng trên đường .
_ Thôi … Chán quá .. Về vậy … Tưởng cảm giác mạnh nó thế nào …
Anh trèo lên và nổ máy xe , quay đầu theo hướng ngược lại. Nó thấy trong người rất mệt . Nó ko nói câu gì và anh cũng thế .
_ Ơ , đi về thôi chứ … Anh đưa em đi đâu thế này …
Chiếc xe dừng lại nơi 1 quán ăn nhỏ. Đó là 1 cái quán nhỏ tồi tàn ko có thậm chỉ cả biển hiệu , diện tích vẻn vẹn tầm 10m2 kê trong đó 3 cái bàn nhựa màu xanh , và 1 chông ghế nhựa cao ngang người .
Anh vẫy nó “Vào đây! ”
Nó nhìn ra xung quanh . Ông bán hàng là 1 ông lão khá già , tóc bạc mất 1 nửa . Ông có hàm ria mép bạc trắng quặp vào trông rất thú vị . Tuy trời buổi tối có vẻ lạnh nhưng nó thấy ông mặc độc mỗi chiếc áo may ô trắng đã cũ , lưng áo đằng sau thủng mấy cái lỗ to , và dĩ nhiên, mặc cả quần nữa =.=”
Nó đoán làm việc cạnh cái bếp lò nóng khiến việc mặc thêm 1 cái áo dài tay trở nên thừa .
Ông quấn 1 cái khăn to ở ngang hông và dường như nó là 1 cái tạp dề tự chế thì phải.
Ngược lại với bộ dạng nghèo khổ và thiếu thốn của mình, thái độ của ông tỏ ra rất yêu đời . Ông đang huýt sáo 1 giai điệu rất quen thuộc , nhưng nó ko nhớ là bài gì . Tay ông thoăn thoắt đảo đảo cái gì đó trên chảo .
_ Cho con 2 bát cháo bố ơi .
_ Ờ ờ …Xong ngay đây con trai …
_ Bố anh đấy ah ?
_ Uh , bố anh đấy.
_ Thôi đi đừng có mà lừa _ Nó cười .
_ Biết rồi còn hỏi bố anh đấy ah .
Bên cạnh ông già là 1 cái nồi to vật , vung đóng hờ , thò ra cán gỗ của 1 cái muôi to . Bên dưới chiếc bếp than lửa vẫn âm ỉ cháy.
Trong lúc ông già túi bụi múc múc quấy quấy , nó nhìn sang cái bàn nhỏ ở gần cửa có 1 đôi trai gái đang vừa ăn vừa trò chuyện.
_ Đây đây… Của con trai con gái đây… Ăn ngon miệng nhé …
_ Dạ _ 2 người nhìn nhau cười .
Anh bảo nó :
_ Ăn đi . Cháo ở đây ngon lắm .
Nó múc múc , rồi gật gật . Nó ngước lên thấy anh đang húp xì xụp, không cần cả thìa .
Nó định nghĩ cái j đó thật độc địa để trêu chọc anh nhưng rồi lại thôi .
_ Anh này , anh dễ thương lắm đấy …
Hehe … Lại chả dễ thương …
_ Em thấy anh vừa tốt này , vừa dễ thương, vừa hài hước, lại dịu dàng nữa …
Anh thôi xì xụp và nhìn nó . Nó cũng đang nhìn anh . Nhìn thẳng . Chắc lại có vấn đề j rồi , vì bình thường nó chẳng bao giờ khen khen kiêu như thế . Bình thường nó sẽ nói anh kiểu như ” Nhìn anh ăn ngon thật như lợn húp cám ấy ” . Đằng này ko những nó ko nói thế lại còn khen anh tốt này , dịu dàng này , dễ thương này …. Rõ là có vấn đề … Anh thấy quá đỗi ngạc nhiên . Chắc vừa nãy gió to quá .
_ …. Em thấy anh chẳng còn gì để chê cả . Vậy tại sao anh chưa có người yêu ?
_ Tại sao em nghĩ anh chưa có ny?
_ Nếu thế thì anh đã chẳng thừa hơi chở em đi khắp nơi , chẳng phải mất công soạn cái hợp đồng quái quỉ đó … chẳng còn thời gian mà quan tâm đến em , giúp em … Chẳng lẽ ny anh ko hay biết j ah ? Chẳng lẽ chị ấy ko biết j về em , về hợp đồng của chúng ta ?
_ Thế nếu cô ấy đang đi du học ở 1 nơi nào đó rất xa thì sao ? Ví dụ như là Hà Lan chẳng hạn ….
_ Ah ra thế … Vậy anh không để ý j đến cảm giác của chị ấy ah ? Anh ko thấy việc ngủ với em là có lỗi với chị ấy ah ? _ Nó tự nhiên quát lên và cảm thấy rất bực bội ở trong lòng .
Giọng của nó khiến cho ông bác, và đôi tình nhân kia ngơ ngác nhìn . Nó nhăn mặt và thấy xấu hổ vì sự bực bội vô lí của mình .
_ Ý em là _ Nó nói nhỏ _ cái điều 1 khoản 1 ấy … Anh ko thấy xấu hổ với chị ấy ah ?
_ Anh hiểu cô ấy . Cô ấy là người ko quan tâm đến nhưng thứ thuộc về vật chất , chỉ quan tâm đến những thứ
thuộc tinh thần . Chỉ cần anh yêu cô ấy , yêu 1 mình cô ấy … Trong trái tim chỉ yêu mình cô ấy, như thế là đủ .
_ Nghĩa là anh có thể ngủ với những người khác ?
_ Uh , ngủ với những người khác … Chỉ cần anh ko hôn họ …. Cô ấy bảo chỉ đc phép hôn cô ấy … Tất cả nhưng nụ hôn của anh phải dành cho cô ấy … Cả cuộc đời này …
Nó nhớ lại . Đúng là anh chưa hề hôn nó . Lúc trên giường cũng ko . Có cái gì đó …. Như là nhói đau ở trong lòng…
_ Chị ấy là người thế nào ?
Đó là cả 1 câu chuyện dài .
Cô ấy là 1 người con gái đẹp , rất đẹp , làn da trắng và mịn màng . Chiếc mũi nhỏ và cao, khuôn mặt thanh tú . Đôi mắt to , sáng , và thông minh. Dáng người đầy đặn và dong dỏng cao . Anh đưa cho nó xem tấm ảnh trong ví . ” Chị ấy đẹp thật đấy ”
Cô ấy thông minh, hiền lành, dịu dàng ,gia đình gia giáo nề nếp . Nếu trên đời có 1 ai đó giống với thiên thần thì đó chính là cô ấy . Cô ấy ko cho anh làm chuyện đó và bảo sẽ dành nó cho anh lúc 2 đứa cưới nhau . Cô ấy bảo anh bỏ thuốc lá . Cô ấy cấm anh ko đc đua xe nữa . Cô ấy bảo anh ko đc dùng cần sa nữa , mặc dù nó ko gây nghiện . Cô ấy bảo có ngày anh sẽ phát điên vì thứ đó. Và anh đã dừng tất cả cá thứ đó . Ở bên 1 người hoàn hảo như cô ấy , anh bỗng nhiên thành thằng chả có j cả .
Anh học ko cao bằng cô ấy.
Anh cười những câu chuyện của cô ấy .
Anh làm những gì cô ấy bảo , ko làm những j cô ấy ko thik .
Bất cứ cái gì cô ấy noí anh đều thấy đúng và đều thực hiện theo .
Anh nhỏ bé và yếu đuối trc cô ấy . Cô ấy là Thánh Nữ , còn anh chỉ là 1 nô lệ sẵn sàng chết vì cô ấy.
Khi cô ấy bảo sẽ đi du học, anh đã quì xuống , khóc , và xin cô ấy đừng đi.
Nhưng cô ấy vẫn cứ đi .
Anh bảo sẽ chết mất nếu sống thiếu cô ấy .
Cô ấy bảo anh sẽ ko chết …
Và đúng là anh đã ko chết thật.
Anh vẫn sống cho đến bây h , vẫn làm việc ngon lành , vẫn đú đởn rượu bia với bạn bè . mặc dù khi say anh vẫn khóc và gào thét tên cô ấy .
Cô ấy bảo anh đợi 5 năm nữa , rồi cô ấy sẽ quay về và bọn anh sẽ hạnh phúc với nhau suốt đời .
Và chỉ con 3 năm nữa thôi , 3 năm nữa thôi em ạ ….
Nó nhìn 2 bát cháo đã nguội ngắt . Bát của anh còn 1 nửa . Bát của nó gần như còn nguyên . Đôi trai gái đã về từ bao h .
Trên đường về nó chẳng nói gì , chỉ bảo ” Anh đừng hỏi nữa . Em mệt .”
Trong cõi lòng của nó cảm thấy đau đớn và tan nát .
Tại sao cô ấy có tất cả mọi thứ ?
Tại sao ông trờilại sinh ra 1 người như cô ấy để 1 người cũng là con gái như nó phải cảm thấy tủi thân đến thế này ……
Nó cảm thấy quá đỗi ghen tị . Vì cô ấy quá hoàn hảo .
Hay vì nó đã yêu anh rồi ….
————-
_ Ôi trời ơi gì thế này ? _ Anh ngạc nhiên há hốc cả mồm .
_ Này câu đó lẽ ra phải để em nói chứ … Anh đến đây làm gì ?
Nó vừa đánh răng rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa . Trên người nó vẫn là 1 bộ đồ ngủ ở nhà màu hồng , có thêu hình 1 con gì đó ở trước ngực , con này có 2 cái răng cửa rất dài , mặt nhọn nhọn , giống cái con trong quảng cáo kem đánh răng Congate _ Anh đoán là con hải ly . Tóc nó xù cả ra vì lúc sáng dậy còn chưa chải đầu . Nó vẫn đang loay hoay mở cái khóa cửa . Hôm nay là thứ 7 . Đã 1 tuần rồi nó ko nghe điện thoại của anh , cũng chẳng chịu trả lời tin nhắn .
Anh lờ đi câu hỏi của nó .
_ Nhà có ai ko ?
_ Không có ai cả , thằng em hôm nay đi học thêm , chiều nó đi học chính luôn, trưa ko về .
_ Ờ thế thì tốt đấy . Vậy chúng ta sẽ tiến hành luôn ở đây . Ko phải đi đâu cả .
_ Tốt cái gì mà tốt . Mà anh đến đây làm gì ? Tiến hành cái gì ở đây ?
Anh dắt xe vào nhà . Đó là 1 cái sảnh nhỏ , và hẹp , chỉ đủ chứa khoảng 3 ,4 cái xe máy xếp hàng dọc .
_ Điều 1 khoản 1 _ Anh dí sát cái mặt vào mặt nó lúc đi ngang qua chỗ nó đang đứng _ Thỉnh thoảng cũng phải đòi tí quyền lợi chứ nhở …. Hờ hờ …
Anh hôm nay rất thơm . 1 mùi thơm quyến rũ , sang trọng , nhưng cũng rất nam tính . Chắc là nước hoa cho đàn ông _ Nó đoán thế _ Nó chưa bao giờ ngửi thấy mùi này .
Nó cũng cảm thấy hơi lạ 1 chút , vì từ khi soạn thảo hợp đồng chưa thấy anh đòi hỏi gì cả .
Chưa 1 lần nào .
Nó dẫn anh qua sảnh rẽ vào phòng khách .
_ Mà lúc nãy anh ối giời ơi cái gì ?
_ Ah , anh thấy lạ thôi … Em ăn cái quái gì mà tự nhiên lại lùn đi thế ?
_ Chả ăn cái gì cả …. Chỉ là ko đi giày 10 phân thôi … =.=”
_ Mà em đi chải đầu đi …. Trông em cứ như mấy fan hâm mộ nhạc rock hồi xưa ấy … _ Anh cười .
Trong khi anh còn đang im lặng ngắm nghía cái phòng khách nhà nó , nó đã bỏ đi đâu mất .
Đó là 1 cái phòng khách nhỏ hình vuông , 1 bên tường gần như hoàn toàn đc làm bằng kính , nhìn ra 1 cái sân nhỏ có mấy chậu cây cảnh . 1 chậu trong đó đang nở hoa , là những bông hoa to , màu trắng , rất đẹp , mà anh cũng ko biết là hoa gì . Cái rèm cửa màu xanh dương đậm , làm từ vải dày và bóng , phủ kín từ trần nhà xuống tận sàn được vén lên , khiến ánh nắng tràn vào nhà sáng rực . Kính trên tường dày và sáng bóng , có vẻ như đc lau chùi rất cẩn thận . Tường nhà đc sơn bằng màu xanh lơ nhạt , kết hợp với màu xanh của cái rèm cửa, trông vẫn sang trọng và đẹp mắt , mặc dù hình như đã lâu rồi nó chưa đc lăn sơn lại .
Dưới sàn là cái bàn uống nước nhỏ hình vuông kiêu Nhật , ở dưới là gỗ , trên là kính , và chỉ cao tầm 20 phân . Xung quanh trải 6 tấm đệm ngồi hình vuông, cũng màu xanh , 2 chiếc ở 2 bên , 1 chiếc ở đằng trước , và 1 chiếc ở đằng sau bàn . Ngoài ra trong phòng chỉ còn 1 chiếc tủ tường cao ngang người trên đặt cái ti vi và 2 cái loa thùng.
_ Anh này , anh uống tạm nước lọc nhé . Nhà chả con gì uống cả .
Cô bé ló đầu vào . Tóc nó đã được chải gọn và búi hết lên thành 1 túm ở đằng sau.
_ Không , anh uống bia cơ . Em đi mua bia đi .
_ Chưa có người khách nào lại bất lịch sự như anh. Phải bảo là uống gì cũng đc chứ. Anh thik uống bia về nhà anh mà uống , đây chỉ có nước lọc thôi .
Nó dẫn anh qua sảnh , đến cái sân nhỏ lúc nãy , ở đây có 1 cái cầu thang xoắn để lên tầng trên .
_ Cái cầu thang xoắn này làm anh phát điên . Mới lên đến tầng 3 mà đã thấy chóng mặt rồi .
_ Ôi đến em còn thấy chóng mặt nữa là _ Nó cười.
Nó dẫn anh vào 1 cái phòng nhỏ .Đó là 1 căn phòng nhỏ sơn màu hồng . Đệm hồng . Chăn hồng . Cái rèm cửa màu hồng. Đến cái gối hình con lợn vứt lăn lóc phía chân giường cũng màu hồng nốt .
_ Ah tí nữa anh đừng nằm cái gối đó nhé , em toàn dùng gác chân thôi .
Nó nói 1, 2 câu rồi lại chạy biến xuống , để anh ở lại 1 mình “Anh cứ ngồi đây 1 tí , em xuống rồi lên bây giờ “.
Căn phòng nhỏ chỉ có 1 cái giường , 1 cái bàn học , và 1 cái quạt cây . Hết . Chẳng có gì nữa .
Cái giường mét 2 kê đối diện cửa sổ . Cửa sổ để mở và hướng ra 1 ngôi nhà khác , gió thổi vào mát rượi . Cái rèm cửa sáng màu ko hề làm phòng tối thêm . ” Kiểu này buổi sáng sẽ chói mắt lắm đây ” _ Anh thầm nghĩ .
Bàn học kê hướng vào tường , trên đó có dán rất nhiều bức ảnh . 1 vài bức chụp cùng với lớp cấp 2 hay cấp 3 gì đó , thấy tất cả cùng mặc áo trắng quần đồng phục . 1 bức anh thấy khá ấn tượng , chụp 1 cô bé 5 tuổi , mặc cái áo bơi nhỏ xíu màu đỏ , có vẽ rất nhiều con cá đang bơi màu xanh . Cô bé con có gương mặt tròn và đôi mắt híp , tóc cắt ngắn , để mái ngố ,1 tay chống nạnh, 1 tay cầm quả bóng hơi rất to , cười rất chi là tự tin . Nụ cười híp cả mắt quen thuộc , lộ ra
2 cái răng cửa bị sún ….. Và còn 1 bức trần truồng chả mặc gì ( hehe ) nằm trên giường và tập lẫy .
Ai sẽ nói đây là căn phòng của 1 cô bé sắp tự tử vì chán đời ?
Anh nhìn xuống cái bàn gỗ ép màu ghi , nơi 1 đống sách vở bút thước chất đống trên đó .
Lúc đó thì cô bé cũng vừa lên , 1 tay cầm 1 đĩa hoa quả , tay kia cầm lon bia . Cô khẽ ủn ủn đống sách vở sang 1 bên , đặt cái đĩa xuống , rồi đưa lon bia cho anh .
_ Úi chà ngoan ghê nhở . Đi mua cả bia . _ Anh cười hề hề .
_ Thì điều 4 khoản 3 … Bảo gì nghe nấy … hehe ….
” Cô bé đã khác nhiều so với lần đầu tiên gặp nhau”
Anh ngồi xuống giường và thầm vui thik vì cái ý nghĩ ấy .
_ Em sống gọn gàng ngăn nắp quá đấy
Anh mở lon và tu 1 hơi dài hết nửa cái lon bia . Có vẻ anh đang khát .
_ Vâng , mặc dù em biết thừa câu đó có ý mỉa mai , nhưng em cảm ơn anh …
_ Em ngày càng ngoan ngoãn 1 cách đáng ngỡ ngàng đấy … _ Anh cười rất to .
Cô bé im lặng đóng cửa phòng , đóng cả cửa sổ , buông rèm và trèo lên giường …..
….
2 người ngồi cạnh nhau dựa lưng vào tường .
_ Tại sao em lại chọn cái chết ? …. Thật sự anh đã suy nghĩ mãi mà ko thể nào hiểu nổi ….
Cô bé quay sang nhìn anh :
_ Thế theo anh sống và chết khác nhau ở chỗ nào ?
Anh im lặng ngẫm nghĩ 1 lúc :
_ Anh chẳng thấy nó giống nhau ở chỗ nào cả …. Em nói xem ? ….
_ Nếu bây h em chết , hoặc nếu 50 năm nữa em chết … Thì lịch sử thế giới cũng chẳng viết lại đc đâu , anh nhỉ …. Rồi 100 năm nữa , 200 năm nữa …. khi nhắcđến em …. cũng chẳng còn ai nhớ đó là ai ….. ……………..Rồi 500 năm sau … 1000 năm sau … Vậy em sống và chết thì có gì khác nhau hả anh ?
Anh im lặng và suy nghĩ về những điều nó nói . Thật sự anh cũng chưa nghĩ ra phải cãi nhau với cái lí này như nào .
_ Vậy anh nói xem … Sống và chết thì có nghĩa lý gì ? ….
_ Em ngốc thế … Sống là để vui thú … Để hưởng thụ …. Để cống hiến …. Sống là để được hạnh phúc …. _ Cuối cùng anh cũng nghĩ ra đc gì đó .
_ Em chỉ cần hưởng thụ 1 chút thôi anh ạ …….. 1 phần nhỏ thôi ……. Chứ nếu sống thật lâu chăng nữa thì em cũng chẳng đủ sức mà hưởng hết đc …. Vì vậy em sẽ dừng nó lại ở đây thôi … Cái cuộc sống của em ….. Em sẽ chết lúc em đẹp nhất … Tấm ảnh thờ của em sẽ là hình của 1 cô gái trẻ , chứ ko phải 1 bà già tóc bạc trắng da nhăn nheo ….
_ Xã hội nuôi em lớn ngần đó năm … Để 1 buổi sáng tỉnh dậy em chán đời và tự giết mình … Em như vậy là vô trách nhiệm lắm … Biết ko hả _ Anh quay sang cô , nghiêm mặt , nói bằng 1 giọng gay gắt .
_ Ít nhất thì em cũng để lại tất cả cơ thể của em … Họ có thể dùng nó để cứu sống 1 người có ích hơn em … Còn em ….. . Em là 1 con bé ngu dốt , chẳng thích học , chẳng thik lao động , cũng chẳng say mê thứ gì cả . Em tóm lại chỉ là 1 cục thịt thừa của cái xã hội này . Nếu em có sống lâu hơn nữa cũng chẳng thể cống hiến thứ gì đó to lớn . Mà nếu em chết già, thậm chí họ còn chả dùng đc cái cơ thể nhăn nheo của em ……….
_ Phải sống , phải sống _ Anh dường như ko còn chịu đựng nổi cái lý hết sức vô lí của cô bé , anh nắm lấy 2 vai của cô bé và lắc lắc _ Rồi em sẽ lấy đc 1 người chồng tốt , đẻ ra 3 đứa con … Rồi em sẽ hạnh phúc … Hiểu chưa hả …. Em toàn nghĩ những cái quái quỉ …
_ Em chán mỗi sáng tỉnh dậy nghĩ hôm nay lại phải chiến đấu… Em chán mỗi lần phải khóc hết nước mắt … Em chán phải buồn , phải cô đơn , phải đau khổ …. Em chán cái con người yếu đuối và luôn sợ hãi của em … Em chán em vô tích sự … Loại người như em sẽ chẳng giúp ích đc gì cho đời cả anh ạ … Loại người chẳng đáng sống … Em chết là đáng lắm , anh ạ ….
Cô bé nói với vẻ mặt vô cảm . Giọng nó run rẩy như đang khóc , nhưng nó ko hề khóc … Ko có 1 giọt nước mắt nào cả . .
Anh lấy 2 bàn tay ôm trán . Anh đang cố lấy lại bình tĩnh .
_ Em thường nghĩ mỗi lúc đi ngủ …Giá như em cứ ngủ mãi thế … Cứ ngủ như thế và ko tỉnh lại nữa … Thế nhưng buổi sáng hôm sau em lại tỉnh dậy , trông cái mặt mình trong gương già thêm 1 ít …. và lại bước vào 1 cuộc chiến mới …
_ 20 tuổi mà em toàn suy nghĩ những điều tối tăm thế ? … Sao em ko nghĩ đến những lúc hạnh phúc .. Sao em ko nghĩ đến những lúc vui vẻ cười nói …. Chẳng lẽ em ko có những giây phút như thế ?
_ Có chứ anh .. _ Cô bé cười , nụ cười thật buồn _ … Vui vẻ hạnh phúc cũng nhiều ……. nhưng làm sao có thể so sánh với đau khổ …. Giống như mặt trăng và mặt trời anh ạ … Đều khổng lồ so với mình …. Nhưng kích thước của chúng khác nhau hàng tỉ lần ….
Nó cắn môi và nhìn ra phía cửa sổ tràn ánh nắng .
_ Những lần đau khổ tưởng chừng như ko chịu đựng nổi …. Vậy mà bằng 1 cách nào đó , em vẫn có thể chịu đựng nổi …. Những lần tưởng chừng như đã khóc hết nước mắt , tưởng chừng như ko còn nước mắt để mà khóc nữa … Thế mà bằng 1 cách nào đó , nước mắt em lại chảy ……. Em quá yếu đuối , và đó là lí do vì sao em chết …….. Vì em đáng chết , anh ạ .
Cô bé cầm lấy lon bia anh đặt bên cạnh , ở giữa 2 người , uống 1 hơi hết sạch . Trong đó cũng không còn nhiều bia lắm . Cô giữ lấy và xoay xoay nó trong tay .
Những lời của cô bé làm anh cảm thấy trong lòng rất bức xúc , tâm trí rối loạn hết cả , chẳng biết phải nói thế nào cho gẫy gọn …
_ 1 câu của 1 người anh em coi như anh trai , chắc anh ấy đọc đc ở đâu đó , em thấy rất đúng .
” Cuộc đời cơ bản là buồn , còn sau đó là cái chết ”
…
Giọng anh nhỏ lại , ko còn gay gắt nữa :
_ Nhưng còn những người thân của em ? Còn bạn bè ? Còn bố mẹ ? …Sao em ích kỉ thế ? …. Chỉ nghĩ cho mình thôi ah ? … Uh ,em chết … Chết đi là hết , chẳng suy nghĩ gì nữa … Nhưng còn mọi người ? … Rồi em chết họ sẽ ra sao ? …
Cô bé khẽ nghiêng cái đầu về đằng sau dựa vào tường , ngước mắt lên ngắm nhìn những ngôi sao bằng nhựa dạ quang đc dính trên trần nhà
_ Em đã nghĩ cả rồi anh ạ …
Ông bà em đã già rồi và ở dưới quê . Họ cũng chẳng còn sống đc bao lâu nữa mà buồn …
Em trai em, nhỏ hơn em 2 tuổi , là thằng vô cảm nhất thế giới , và nó cũng sẽ chẳng buồn đc lâu ……
Bạn bè em cũng rất tốt , rất yêu quí em …. nhưng , anh ạ , ai cũng có cuộc sống riêng , những công việc riêng , và 1 người dành cho họ để mà quan tâm chăm sóc lo lắng …. Rồi những thứ đó sẽ cuốn họ đi , và họ sẽ ko buồn vì em mãi ….
Nhiều khi em tự hỏi liệu họ sẽ nhớ đến em trong bao lâu …
Em lên đó rồi , người làm em cảm thấy có lỗi nhất là mẹ …
Bà ấy sẽ là người buồn nhất khi em chết …
Bà ấy thương em nhất, và em cũng rất thương bà ấy …….
Nhưng em với mẹ em tính chả hợp nhau 1 chút nào cả anh ạ ….
2 người cùng rất nóng tính .. Cứ nói chuyện tử tế 2 câu là lại cãi nhau
Quan điểm 2 người khác nhau quá …..
Thế nên em có chuyện gì thì bà ấy luôn là người biết sau cùng …
Bà ấy là người cuồng tín kinh khủng… rất thích mấy cái trò mê tín , cúng bái, xem bói, mà em thì ghét ….
Anh biết không , mấy hôm em thi đại học bà ấy bỏ cả làm ở nhà để ngồi khấn vái , cúng sao, giải hạn …
Anh đã thấy người mẹ nào như thế chưa ?
Trước khi em đi thi bà ấy còn bắt em đội 1 mâm hoa quả lên đầu , rồi trùm cái khăn lụa màu đỏ to tướng lên , để 1 bà làm phép …
Bà ta bắt em nghĩ đến 1 ông thần thánh nào đó em quên mất tên rồi và thành tâm cầu xin ..
Nhưng em chẳng nghĩ gì cả , chỉ khóc ở trong đó vì cảm thấy tủi thân và uất ức …
Trở về từ chỗ đó , em chỉ làm theo ý mình
, thik làm cái gì thì em làm , ko thik cái gì thì ko làm , chẳng ai bảo đc ……….
Mà tính mẹ em cũng lạ lắm anh ạ …
Cái gì cũng làm phức tạp nó lên …
Có khi làm đổ bát nước mắm ra nhà, bà ấy cũng buồn mất mấy ngày …
Em rửa mặt trước đánh răng sau thôi cũng thành chủ để cho 2 mẹ con tranh cãi suốt mấy năm ….
Bà ấy bảo chả ai lại đánh răngrửa mặt cái kiểu ngược đời như thế …. Cứ lần nào thấy là bà ấy lại mắng …
Tính em thì bướng anh ạ .
Càng mắng em càng làm …
Chính em cũng ko thể đếm nổi số lần em đã làm mẹ em phải khóc nữa ….
Bố em thì đi công tác luôn, vài tuần mới về 1 lần . Ông ấy là 1 người tốt tính , ít nói , hiền lành và cam chịu .
Ông ấy cũng rất thương em , nhưng em gần như chẳng có chút tình cảm gì với ông ấy cả .
Em biết ông ấy có cả nhân tình nhân ngãi ở ngoài , thậm chí có thể còn cả con rơi con vãi mà em ko biết .
Ông ấy còn nhiều việc phải lo hơn là nghĩ về cái chết của em , anh ạ …..
Trước bố mẹ em cũng yêu nhau lắm …… cũng vì yêu nhau mà lấy nhau …
Trong thư của họ cũng thề thốt yêu đương trọn đời trọn kiếp ….
Vậy mà tất cả lại thành thế này …
Ko thể hiểu nổi cái gì gọi là tình yêu nữa …
Người ta bảo đó là thứ tình cảm đẹp nhất , thiêng liêng nhất …
Nhưng liệu có tồn tại thứ tình yêu mãnh liệt và vĩnh cửu như trong thơ văn người ta vẫn thường nói ko hả anh ?
Người con trai mà em từng yêu …
Người đã làm em tưởng như không còn nước mắt để khóc vì anh ấy nữa …
Người em đã yêu bằng cả trái tim của em……. và khi anh ấy đi, để lại trong đó 1 khoảng trống rất lớn mà em chưa biết phải lấy cái gì để bù đắp vào khoảng trống ấy …
Người đã khiến cho cái con người trong em không biết bao nhiêu lần phải gào thét trong nước mắt ” Em xin anh …. Em xin anh …. Đừng làm đau đớn trái tim em thêm nữa … ”
Đương nhiên là anh ấy đâu có nghe thấy … và mọi chuyện lại tiếp diễn …
Những câu yêu thương giả dối nơi đầu môi …
Những lời hứa nói ra chẳng phải để thực hiện ….
Em thật sự không biết làm cách nào vừa yêu 1 người mà không để người đó làm mình bị tổn thương, anh ạ …
Em đã tha thứ cho anh ấy …. tha thứ cho anh ấy hết lần này đến lần khác ….
Nhưng em sẽ ko cho anh ấy biết … em sẽ ko nói cho anh ấy biết , anh ạ … là em đã tha thứ cho anh ấy rồi …
… Đó là 1 sự trừng phạt …
Em đã viết 4 bức thư ….
Em viết cho con bạn thân nhất của em , bảo nó bỏ ngay cái tiêu chuẩn chọn bạn trai ” gia đình có hoàn cảnh khó khăn ” mới ” vượt lên trên số phận ” đi .Em bảo nó cái tiêu chuẩn ấy thật ngớ ngẩn … Em bảo nó là đứa con gái hay ho và kì lạ nhất mà em biết . Em cũng dặn nó ko đc vì cái chết của em mà khóc nhiều …
Em viết cho cậu bạn thân nhất của em , nói với cậu ấy rằng đối với em, cậu ấy là người xứng đáng là đàn ông nhất … rằng tình cảm em dành cho cậu ấy thậm chí còn hơn cả cái gọi là tình yêu …
Em viết cho em trai em , dặn nó phải nghe lời mẹ , ko đc quát mẹ như nó vẫn thường làm thế , cũng ko đc làm mẹ khóc như chị nó vẫn thường làm thế …
Em dặn nó dù cơm mẹ nấu có ngon hay ko khi lên mâm cơm cũng vẫn phải cười , ko đc cau có , ko đc nhăn nhó , ko đ.c chê ….
… và nếu cái thái độ học tập của nó còn như bây giờ thì tổng kết cuộc đời của nó sẽ là 1 đống cứt !
Lá thư cuối cùng em gửi cho mẹ , xin lỗi đã làm mẹ phải khóc nhiều như vậy …
Em dặn mẹ em đi tìm 1 người đàn ông khác , đừng vì bọn em mà chịu khổ….
…. dặn mẹ ko đc chiều em quá nó sẽ càng hư và hỗn láo …
…. dặn mẹ thằng em thik ăn thịt kho thật ít nước , và nhiều mỡ …
…. dặn mẹ sau này nếu có những đứa con khác , mẹ hãy dạy chúng nó ôm hôn và nói con yêu ba mẹ _ điều mà bọn em đã ko đ.c dạy để làm thế
….
Lon bia trong tay cô bé đã bị bóp cho méo mó. Méo mó đến nỗi không còn nhìn ra cái hình thù gì nữa …. Méo mó như chính những suy nghĩ của nó vậy ….
Anh nhìn nó đưa tay quệt 2 hàng nước mắt … Trong lúc kể nước mắt nó đã chảy từ bao giờ ….
Anh ghé mặt thật gần và dường như nó biết anh sắp làm gì …
_ Thế còn chị ấy ?
_ Mặc kệ cô ấy ….
Nó đón nhận nụ hôn của anh .
Đầu óc nó thả đi rong chơi đâu đó ….
Không còn suy nghĩ gì nữa ….
Vào lúc này …. nó chỉ muốn tận hưởng
Phần V
…
Trên bãi biển vắng người người ta thấy 1 cô gái nhỏ ngồi khóc 1 mình trên bãi cát . Cô gái mặc chiếc váy đơn giản màu trắng , áo khoác màu đỏ và chiếc túi xách màu đen .
Đó là 1 ngày mùa xuân trời mưa phùn lất phất , nhưng người ta ko thể nhầm nước mắt của cô với những hạt mưa , bởi vì đôi mắt sưng húp và đỏ mọng của cô đã cho biết cô ấy đã khóc rất nhiều . Cô gái ngồi đó , nhìn về phía xa xa nơi mưa bão giăng trắng 1 góc trời . Cô xếp 2 chân trên cát , mái tóc dài và quần áo đã ướt sũng vì nước mưa . Nước mưa lạnh khiến tay chân cô bé tím lại và khẽ run rẩy nhưng dường như cô gái ko hề để ý điều đó .
Cô ấy ngước lên bầu trời , khuôn mặt ướt nhẹp mưa và nước mắt .
_ Ông có mắt ko vậy …
_ Tôi xứng đáng bị như thế này sao ? …
_ Tôi sống lương thiện … làm những việc tốt … đối xử tử tế với mọi người …
_ Tôi xứng đáng bị như thế này sao ? …
Cô ấy gào thét và ko ngừng khóc …
Những kí ức dồn dập trở về trong tâm trí cô gái , giống như những đợt sóng ngoài kia dồn dập vỗ vào bờ , hết đợt này đến đợt khác ….
Nó nhớ cái nụ cười răng khểnh khi lần đầu tiên nó nhìn thấy anh .
Nó nhớ bàn tay ấm áp của anh vuốt ve xoa dịu nó .
Nó nhớ cái cảm giác ngồi đằng sau xe máy và dựa đầu vào cái lưng rộng và ấm áp của anh .
Nó nhớ nụ hôn mạnh và gấp gáp của anh .
Nhớ cả cảm giác ran rát lúc hôn anh, râu cọ vào mặt nó .
Nhớ những nụ cười anh ấy đã mang lại cho nó
Giờ nó đã trả lại tất cả rồi , trả lại bằng tất cả nước mắt của nó ….
Bao nhiêu nụ cười bấy nhiêu nước mắt ….
Nó nhớ anh 1 nỗi nhớ điên cuồng quay quắt ….
” Anh à , lẽ ra em ko nên để cho anh đi ….
Lẽ ra em phải cố gắng giữ anh lại, bằng tất