The Soda Pop
Tổ ấm

Tổ ấm

Tác giả: Sưu Tầm

Tổ ấm

đèn như cố tìm nơi nương náu. Nước từ trên trời dội xuống như trút. Hùng rút phần tấm ảnh của con nhét vào chiếc túi bóng. Hắn phải giữ lại nụ cười ấy của con. Đó là thứ tài sản duy nhất còn có giá trị. Những cơn mưa Tây Nguyên dữ dội nhưng cũng mau tạnh. Chỉ chừng mười phút, trời lại trong xanh. Những ngôi sao nhỏ lại lấp lánh trên bầu trời.


Hùng dở tấm ảnh bị xé rách của con ra ngắm. Nụ cười tươi tắn của con vẫn vẹn nguyên trong mưa gió. Nụ cười ấy khiến hắn thấy ấm áp vô cùng. Ở nơi đất khách quê người, nơi mà tất cả mọi người quen đang quay mặt với hắn, chỉ có nụ cười ấy là gần gũi, là thứ duy nhất còn ở bên hắn. Càng nhìn, hắn càng thấy đau đớn. Không biết giờ này con đã ngủ chưa? Con có ăn nhiều không! Con có biết là bố đang phải khổ sở, đói rét như thế nào không? Đôi bờ vai hắn run lên bần bật. Hắn lại khóc. Hắn ôm chặt tấm hình vào khuôn ngực lạnh ngắt, ướt sũng của mình.


- Ê thằng kia!


Tiếng quát khiến Hùng giật mình quay lại. Trong làn nước mắt, hắn nhìn thấy ba bốn thanh niên lực lưỡng đang tiến về phía hắn. Một người đàn ông mặc áo phông trắng, đeo cặp kính cận dầy cộp hất hàm về phía hắn.


- Các anh gọi tôi? – Hùng ngơ ngác nhìn khắp lượt và đút vội tấm hình vào túi áo.


- Chả gọi mày thì gọi thằng chó nào ở đây? Mày làm gì ở trước cửa nhà tao?


- Đây là nhà cũ của tôi. Tôi chỉ đến đây...


- Nhà cũ cái con mẹ mày. Đây là nhà ông mày. Ông mày đã bỏ tiền ra mua rồi, có giấy tờ đoàng hoàng. Mày muốn chết hay sao mà cứ lảng vảng ở đây...


- Không, tem chỉ...


- Thích già mồm này! Cho nó một trận đi!


Dứt lời, bốn thằng cùng lao vào đấm đá túi bụi. Hùng chỉ biết ôm đầu chịu trận. Hùng khuỵu chân xuống đường. Hắn nằm hẳn ra đường mặc  cho những cú đấm, đá của mấy kẻ hung hãn kia tự do xối vào đầu, vào người. Chừng như đã thỏa mãn, người đàn ông mặc áo phông trắng cúi sát mặt vào Hùng rít lên từng tiếng:


- Mày nhớ mặt tao đấy. Đừng để tao nhìn thấy mày lảng vảng ở đây. Tao mà thấy thì mày hết đường về quê đấy con ạ! Biến ngay!


Hùng loạng choạng đứng dậy. Hắn lê từng bước khó nhọc về phía thành phố. Máu từ mũi chảy ròng ròng xuống miệng, cổ áo. Mặc kệ. Hùng thả mình xuống một vạt cỏ ven đường. Khoảnh đất nhà ai đó chưa xây dựng sẽ là chỗ dừng chân an toàn nhất của hắn. Hùng nằm dài trên cỏ ướt. Rét. Đau. Nhục! Hùng lại moi tấm ảnh con ra ngắm. Nó sẽ là nguồn sức mạnh giúp Hùng vượt qua khó khăn này. Nụ cười tươi tắn của Yến thấm đẫm máu hắn. Hùng lấy tay lau. Máu tạo thành những vệt mờ mờ trên nụ cười của con bé. Hùng nằm dài ra vỉa hè. Nước mắt làm máu loang dài trên khuôn mặt Hùng.


Hùng giật mình tỉnh giấc vì có ai đó vừa đá vào lưng hắn. Hùng lấy tay che mắt. Mặt trời đã lên đến nửa con sào.


- Mày định nằm ăn vạ đây đến bao giờ? – Tiếng Giang khiến Hùng giật mình


- Nay đã đến hạn đâu? Còn tuần lễ nữa cơ mà?


- Cứ cái đà này, có mà cả đời mày cũng không có tiền trả tao. Bây giờ, mày về nhà tao, tao bày cho mày việc làm.


Hùng miễn cưỡng đứng dậy theo Giang. Chân tay hắn cứ nhũn như bún. Hơn ba này hắn không ăn uống gì. Cơn đói rút đi của hắn tất cả sức lực còn sót lại. Hùng lặng lẽ đi theo Giang về nhà. Từ khi Hùng đi tù, Giang trở thành đầu mối buôn bán xe cũ ở vùng này. Những xe gian được mang về, Giang tháo tất cả phụ tùng, còn phần khung, hắn nấu chảy bán sắt vụn. Có lẽ vì thế mà Giang chưa bị công an hỏi thăm đến.


Giang dẫn Hùng vào một căn nhà phía hông trái nhà chính. Đây là nơi Giang dùng để nấu khung xe thành các cục lớn và bán dưới dạng phế phẩm. Căn nhà ngổn ngang những cục sắt vuông như những viên phơ đất.


- Mày dẫn tao đến đây làm gì? – Hùng lo lắng hỏi.


- Bây giờ, mày có hai lựa chọn. Một là mày đi làm cho tao để trả nợ. Hai là, tao cho mày vào lò cho cháy thành than luôn. Ba mươi cái xe của tao giờ tao cũng chỉ lấy lại đúng 30 cái thôi.


- Mày muốn tao làm gì?


- Mày đi trộm xe về đây cho tao. Tao sẽ cung cấp cho mày dụng cụ hành nghề.


- Tao chưa làm cái trò trộm cắp ấy bao giờ!


- Thế là mày muốn chết rồi. Nể tình ngày xưa mày cũng giúp tao nên giờ tao mới giúp lại. Nếu mày không muốn thì thôi. Cứ tuần nữa mà không có tiền cho tao thì mày chết chắc.


Hùng nhắm mắt lại. Giờ hắn chỉ có hai bàn tay trắng. Cũng chả còn gì để mất nữa. Thôi thì liều một phen. Đến ở tù là cùng chứ gì. Ở tù còn sướng hơn cuộc sống của hắn lúc này.


- Được. Tao đồng ý đi làm cho mày. Nhưng muốn làm được việc thì cũng phải có cái đút vào dạ dầy. Ba ngày nay tao nhịn đói rồi. Mày trả lại tao...


- Được. Tao đưa cho mày 2 triệu coi như tao cho mày vay lãi. Năm phần trăm một ngày. Nếu trong ngày hôm nay mày kiếm được một xe thì tao coi như đây là tiền thưởng. Còn nếu không thì cứ thế mà tính.


Hùng giật mạnh hai triệu trên tay Giang rồi chạy vội ra ngoài. Việc đầu tiên hắn muốn làm lúc này là phải kiếm cái gì đấy để nhét vào bụng. Phải ăn no mới có đầu óc để tính chuyện làm ăn được. Hùng ghé ngay vào một quán cơm bình dân nằm ngay con đường nhỏ gần nhà Giang. Hắn vừa đặt mông xuống cái ghế gỗ dài chằng chịt những vết chém thì tay chủ quán, râu ria lồm xồm, mắt trợn trắng giã chạy vội ra xua xua tay:


- Muốn ăn xin thì để cuối buổi tối đến tao cho! Giờ mày vào đây ám thì tao còn làm ăn gì được nữa!


- Tôi không ăn xin! Tôi có tiền đây này – Hùng vứt nắm tiền xuống bàn – Ông đừng có mà khinh người quá đáng như thế.


Tay chủ quán trố mắt nhìn Hùng đầy vẻ nghi ngờ


- Vậy quý khách ăn gì?


- Cho một tô cơm lớn. Lấy cho tôi những món ngon nhất ra đây.


Chủ quán không thèm trả lời, lẳng lặng đi vào trong.


Hùng ôm bụng bước ra khỏi quán. Hắn tưởng như lâu lắm rồi không được ăn một bữa cơm ngon lành như thế. Chắc đã năm năm! Năm năm kể từ ngày hắn tra tay vào còng số tám. Chỉ có lúc còn vợ, hắn mới có những bữa cơm như thế. Nỗi nhớ vợ con lại ùa về xâm chiếm tâm hồn hắn. Hùng tạt vào một quán trà đá ven đường. Dòng người đi lại tấp lập khiến hắn nao lòng. Họ vội vã đi về một nơi nào đó còn hắn chẳng có chỗ nào để đi về nữa. Tiếng xe máy, tiếng chửi tục của mấy người ngồi quán cùng những điệu cười ngả nghiêng đủ kiểu của họ khiến Hùng chạnh lòng.


Hùng cúi gằm mặt, khuỷu tay chống xuống mặt bàn, đôi mắt hắn ầng ậc nước. Chấp nhận trở thành một thằng ăn trộm cũng có nghĩa hắn chấp nhận giao phó cuộc đời mình cho những nhà tù. Chẳng chóng thì chầy, rồi hắn cũng sẽ bị bắt. Trước đây, dù làm trùm của bọn trộm cặp nhưng Hùng chưa tự tay mình lấy của ai bất cứ cái xe nào. Tất cả là do bọn đàn em mang đến.


Tổ ấm


Tay Hùng run run châm điếu thuốc. Hắn trả tiền nước rồi rảo bước đến khu bến xe. Nơi này đông người thường hay lộn xộn, biết đâu hắn lại gặp may. Hùng đi khắp lượt bên xe. Những chiếc xe khách đường dài đi chậm như bò trên đường để bắt khách. Tiếng mời gọi, lôi kéo của mấy tay lơ xe lẫn với những tiếng chửi nhau, tiếng quát tháo quả mấy tay quản lý bến xe với mấy đứa bán hàng rong vô tổ chức...Hùng đứng lặng sát mép đường quan sát.


Hắn đặc biệt chú ý đến một cặp trai gái vừa đưa nhau đến bến xe. Họ đi một chiếc xe tay ga khá đắt tiền. Thằng con trai leo lên một chiếc xe đi thẳng Hà Nội. anh ta chọn một chiếc ghế ngay cạnh cửa sổ. Cô gái nghển cổ lên lưu luyến trò chuyện. Bất chợt, cô gái chạy vội lên xe. Có lẽ, họ mới cưới nhau – Hùng nghĩ bụng. Cơ hội đã đến. Hùng chạy thật nhanh đến chiếc xe máy của cặp trai gái dựa cách hắn khoảng 15 mét. Hùng rút dụng cụ bẻ khóa. Lần đầu tiên "thực hành" cách bé khóa nên hắn khá lúng túng. Phải mất khoảng hai phút hắn mới mở được khóa xe. Hùng bình tĩnh ngồi lên xe. Hắn chỉ cần nổ máy, rồ ga lên coi như là xong.


- Trộm! Bà con ơi trộm!


Tiếng kêu thất thanh của ai đó khiến Hùng giật bắn mình. Hắn vội quăng chiếc xe đổ xuống đất rồi chạy thật nhanh.


- Thằng kia đinh ăn cắp cái xe máy anh em ơi! Bắt lấy nó.


Tiếng chân người chạy sau hắn mỗi lúc một đông. Hùng chạy bán sống bán chết. Nếu bị bắt, hắn chỉ có hai con đường: một là bị đánh chết, hai là tiếp tục ngồi tù bóc lịch thêm một thời gian nữa. Bỗng, một chiếc mũ bảo hiểm bay thẳng vào đầu Hùng. Hắn ngã dúi xuống đất nhưng lại tiếp tục vùng dậy chạy thục mạng. Hùng rẽ vào một con ngõ nhỏ. Những người chạy theo hắn cũng đã thưa dần. Thực ra, chả có ai đủ dũng cảm và sức khỏe để chạy theo một thằng cùng đường. Bởi nếu không may, nhận của hắn một nhát dao thì coi như xong đời.


Hùng dừng lại để thở. Chiếc áo trắng đã chuyển sang màu đất đỏ dính chặt vào người làm hắn thấy khó chịu. Hùng ngồi bệt xuống đất. Con ngõ nhỏ vắng lặng đến lạ lùng. Có lẽ mọi người đã đi làm hết. Hùng đưa mắt nhìn quanh. Tất cả các cửa đều được khóa ngoài cẩn thận.


Hùng uể oải bước ra đường lớn. Dòng người vẫn đi lại vội vã như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nắng đã bắt đầu gay gắt. Hùng mua một chiếc áo bán rạo ở vỉa hè. Hắn nhét chiếc áo cũ có tấm hình con gái vào túi bóng. Hắn lại mò mẫm ra bến xe. Vẫn những âm thanh ồn ã và pha tạp. Hùng ngồi xuống vệt cỏ ngay rìa đường. Nắng ngày càng gay gắt. Những chiếc xe khách ra miền Bắc, ngược miền Tây vẫn bò chầm chậm trên đường để kêu gọi những người khách vẫn đang đứng ngổn ngang và bịn rịn ven đường.


- Bắc Giang không! Anh ơi, về Bắc Giang không?


Tiếng gọi của tay lơ xe khiến Hùng giật mình. Hắn đứng phắt dậy, chạy vội lên xe. Đến khi đã ngồi yên vị trên xe, Hùng vẫn không hiểu vì sao mình lại ngồi ở đây. Thôi kệ. Đằng nào cũng phải về quê một chuyến. Hắn nhớ là Xuân cũng nói với hắn là ra tù thì hãy về quê. Biết đâu, mẹ con cô ấy đã về quê trước hắn. Hùng yên lặng ngắm hàng cây ven đường vùn vụt trôi đi trước mắt. Về quê rồi hắn sẽ làm gì? Căn nhà bố mẹ cho, hắn đã bán để lấy tiền vào Tây Nguyên lập nghiệp. Giờ ra về với hai bàn tay trắng. Không biết rồi đây cuộc sống của hắn sẽ ra sao.


Mực kệ. Cứ về đã rồi tính. Người ta ở quê vẫn sống nhăn ra cả lượt đấy thôi. Mình có sức khỏe. Người thân, bạn bè đủ cả. Chẳng lẽ kiếm miếng ăn vào mồm cũng không xong. Nếu chả sống được thì lại đi. Giờ hắn cũng còn gì nữa đâu mà phải lưu luyến, lựa chọn.


Hùng về đến đầu làng lúc trời đã tối. Hắn vét sạch túi trả cho người xe ôm rồi lặng lẽ xách chiếc túi bóng đựng cái áo trắng ngả màu vào và tấm ảnh bị xé nửa của con về nhà Hưng (anh trai của hắn). Cả nhà đang quây quần bên mâm cơm. Hưng không có nhà. Chỉ có Hà – vợ Hưng và bà Thư – mẹ của Hùng và cô cháu gái tên Lan ngồi ăn. Ba người vừa ăn vừa xem ti vi. Không ai nói với ai lời nào. Hùng đứng ngập ngừng hồi lâu rồi mạnh bạo bước vào.


- Anh hỏi...à, chết chú Hùng! Chú về sao không báo trước? Ăn cơm chưa, vào ăn luôn! Chết thật! Con Lan này nấu có tí cơm.  Chú ra rửa ráy chân tay rồi vào ăn luôn cùng mọi người. Mà chú ra tù lâu chưa? – Hà nói một lèo như thể sợ ai đó nói tranh mất


- Con về một mình à? Vợ con con đâu? – bà Thư vội đứng dậy, đôi mắt dưng dưng.


- Để cháu đi lấy thêm bát! – Lan chạy vội xuống bếp.


- Không cần đâu. Chú vừa ăn ở ngoài kia rồi.


- Thế chú cứ ngồi chơi nhé. Anh Hưng đi làm chắc hôm nay người ta đổ trần nên mời cơm. Chắc tí anh về. Ra bàn ngồi uống nước.


Tổ ấm


Đi một đoạn đường dài, cái lạnh bắt đầu ngấm vào người khiến Hùng run lên bần bật. Gần chục năm rồi hắn mới có lại cái cảm giác lạnh ngắt của mùa đông. Hùng co cả hai chân lên ghế.


- Thím với cháu nó vẫn khỏe chứ? Sao cả nhà không ra chơi thể?


- Vâng.


- Đồ đạc của con đâu mà chỉ thấy có mỗi cái túi bóng quần áo thế này?


- Con đi xe bị trộm hết rồi – Hùng  ngập ngừng.


- Khổ thế nữa! Thế chú về chơi hay có việc gì nữa à?


- Không...Em về chơi thôi. Mà có khi em về luôn.


- Về luôn là sao? Ở nhà luôn à? Hay có chuyện gì rồi?


- Không có chuyện gì đâu! Thôi, có chỗ nào em đi ngủ cái. Mấy ngày ngồi trên xe ô tô mệt quá.


- Chú xuống nhà ngang ngủ với bà. Trên này có mỗi hai cái giường của anh chị với cháu.


Hùng uể oải đi xuống căn nhà hai gian thấp lè tè lợp tôn nằm vuông góc với nhà chính. Căn nhà chẳng có gì ngoài chiếc giường gỗ cũ kỹ. Một chiếc chắn bông đã cáu bẩn. Hùng vớ lấy chiếc chiếu rách trải ra giữa nhà. Hùng tắt điện và nằm dài ra giữa nhà. Mệt mỏi! Cái không khí lạnh lẽo vừa rồi cứ ám ảnh hắn. Hôm nay còn nói dối được nhưng ngày mai, ngày kia thì sẽ thế nào. Hùng cảm nhận được cảm giác khó chịu của Hà khi thấy Hùng đi về tay trắng.


- Con ra tù hôm nào? Nhà xảy ra chuyện gì à?


- Không có gì đâu mẹ. Con chỉ về chơi mấy hôm rồi lại đi mà.


- Nhìn bộ dạng của con, mẹ biệt là đã có cái gì đấy không ổn. Mẹ con nó đâu?


- Cô ấy...bỏ đi đâu rồi con cũng chả biết. Lúc con ra trại thì cô ấy đã bán nhà bỏ đi mất rồi. Con đang định về hỏi thăm bà Thuần xem bà ấy có biết vợ con đi đâu không. Chơi vài hôm rồi con lại đi.


- Con đi đâu? Bán nhà rồi thì còn đi đâu được.


- Ở nhà thì cũng làm gì có chỗ nào mà ở.


- Con cứ ở đây. Rau cháo có mẹ có con.


Hùng thở dài, im lặng. Bà Thư tắt điện lên giường nằm. Tiếng ti vi đang chiếu một bộ phim tình cảm mùi mẫn từ nhà trên vọng xuống. Có tiếng xe máy đi ngoài cổng. Hưng về. Hùng nằm thật im như đã ngủ. Hưng chạy xuống nhà ngang thấy Hùng đã nằm co quắp nên nhẹ nhàng đi lên nhà trên.


Đêm đầu tiên về nhà sau gần chục năm xa cách khiến Hùng không thể ngủ được. Hắn vẫn nằm im. Hắn không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà Thư.


Còn nữa...

2hi.us