Tôi chỉ cần một bàn tay ấm

Tôi chỉ cần một bàn tay ấm

Tác giả: Sưu Tầm

Tôi chỉ cần một bàn tay ấm

- Lọt có tin tui hông?


-Có! - Con nhỏ nói chắc như đinh đóng cột mà nước mắt nước mũi ngắn dài.


- Vậy là được rồi, chỉ cần Lọt tin tui là được rồi. - Tôi cũng tức tưởi.


***


Tôi chỉ cần một bàn tay ấm


Tôi nhớ, lần đó, bà Bảy bán bánh mì đầu ngõ đã mắng tôi vì tội ăn cắp bánh mì. Thực ra thì tôi đâu có lấy, xe bánh mì giờ đó đông quá, tôi phải cực nhọc lách cái thân ốm yếu gầy gò qua bao nhiêu người mới vào được. Rõ ràng tôi đã đưa cho bà Bảy ba ngàn đồng, bả cũng đưa lại cho tôi ổ bánh mì, vậy mà khi khách mua xong, túa đi hết, bả thấy tôi ngồi cầm ổ bánh ăn thì lại la lên là lúc tôi lựa khách đông nên lẻn vào ăn cắp. Mọi người xúm quanh thằng nhóc gầy gò, sợ đến không dám cắt tiếng thanh minh mà chửi. Họ chửi nhiều lắm nhưng tôi nhớ nhất, nhớ đến suốt đời là cái nguýt dài của bà Bảy:


- Cha nào con nấy! Thằng cha đi tù thì thằng con đi ăn cắp đúng rồi. Đồ cái thứ có mẹ sanh mà không có cha dạy...


Tôi tức lắm! Lúc đó, tôi chỉ muốn nhảy bổ vào cào cấu người đàn bà chua ngoa kia, nhưng không được. Tôi không dám! Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc đứng khóc!


Lúc ấy, Lọt chạy đến, nó kéo tôi chạy khỏi đám người đó, chạy băng băng trên con đường làng. Bước chân tôi nhẹ tênh. Tôi thấy mình như cái bong bóng trong tay Lọt, mặc cho nó kéo đi. Mắt tôi nhoè nước...


Nhà tôi ngày trước nghèo lắm, mẹ tôi lại đau ốm liên miên. Tôi vừa chào đời không bao lâu thì mẹ tôi lại lâm bạo bệnh. Thương mẹ, ba tôi đã liều mạng lẻn vào cái nhà giàu nhất làng để ăn trộm, lấy tiền đưa mẹ tôi lên bệnh viện tỉnh. Ba tôi bị bắt, mẹ tôi trở bệnh nặng hơn, không lâu sau thì mất. Suốt thời gian đó, tôi được ba mẹ Lọt, cũng là bạn của ba tôi chăm lo.


Lọt vẫn khóc rưng ức còn tôi thì đã nín từ lâu rồi. Con nhỏ nổi tiếng là đứa mít ướt nhất xóm, nhưng đối với tôi, nó là một vị cứu tinh. Bao nhiêu lần tôi bị đánh, bị chửi, bị nói mốc, nó vẫn ở cạnh tôi, vẫn kéo tôi ra khỏi những vụ ầm ĩ đó và vẫn ngồi khóc ngon lành dù chả có ai làm gì nó cả.


Một thời gian sau, gia đình Lọt chuyển lên huyện vì ba nó chuyển công tác. Khi nó chuẩn bị đi, tôi đã khóc thiệt là nhiều, còn nó thì còn hơn cả nhiều nữa. Nó nói trong nấc nghẹn:


- Đừng quên Lọt nghen Tí! Mai mốt có ai ăn hiếp, Tí phải biết cự lại nghe chưa? Đừng có đứng đó đợi Lọt tới kéo chạy đi. Từ giờ, Lọt ở xa lắm, không chạy về kịp đâu...


Rồi Lọt leo lên xe, đi mất. Ngày ấy, tôi tám tuổi còn Lọt lên bảy.


Tôi ở lại, có cuộc sống mới đỡ cực nhọc hơn nhờ công việc mới của ba ở xưởng gỗ. Tôi được ăn học tử tế, những nổi đau của tuổi thơ giờ đã nằm im trong quá khứ.


Lên cấp ba, tôi thi đậu vào trường chuyên của huyện, ba tôi mừng lắm. Ông biết rằng, thằng con trai duy nhất của ông sẽ được giáo dục tốt ở đấy và không lầm đường lỡ bước như ba nó nữa. Tôi xách ba lô đi, ông chỉ dặn có một câu:


- Ráng sống làm sao cho người ta đừng có khinh mình nghen con!


Ngày đầu tiên bước vào lớp, tôi cứ ngỡ như mình đang mơ. Tôi đã gặp lại Lọt. Vẫn đôi mắt trong veo, long lanh ánh nước, vẫn nụ cười tươi tắn ngọt ngào. Làm sao tôi có thể quên được người bao ấu thơ dù bao nhiêu năm xa cách? Nhưng dường như, Lọt không nhớ tôi. Lọt tên thật là Hoàng Anh, vì ngày xưa má nó đẻ lọt ở trong ruộng nên mới gọi như vậy.


Có đôi lúc, đứng từ xa, trân mắt nhìn Lọt cười, tôi thấy như có cái gì đó là lạ. Một cảm xúc mà trước đây tôi chưa hề có. Cái cảm xúc ấy khiến tôi lúc túng mỗi khi thấy bóng Lọt, khiến tôi lắp bắp mỗi khi Lọt hỏi bài và khiến tôi luôn ao ước đến trường để gặp Lọt. Nhưng tất cả mọi xúc cảm tuyệt vời ấy đường như vỡ nát khi Bảo - thằng bạn thân ngồi cạnh tôi nói:


- Tao thích Hoàng Anh. Tao sẽ cưa đổ nó cho mày xem.


Bảo là thằng con trai phố huyện chánh gốc, còn tôi chỉ là một thằng quê mùa sống trọ ở kí túc xá, làm sao tranh lại nó. Hơn nữa tôi xem nó như anh em, việc gì cũng kể nó nghe, cả việc gia đình và việc ngày xưa tôi bị đối xử tồi tệ. Tôi chỉ giấu mỗi chuyện liên quan tới Lọt. Đó là một bí mật của riêng tôi.


***


- Thằng Dũng nó làm đó Hoàng Anh, hông phải tui đâu!


Tôi ngây người khi nghe Bảo nói, tất cả niềm tin mà tôi dành cho người bạn thân đã đổ nhào. Tôi biết, kẻ trộm cái di động của Hoàng Anh là nó. Nó lấy điện thoại của Hoàng Anh, rồi đợi đến cuối giờ, giả vờ rằng mình tìm thấy để nhỏ cảm kích. Chính miệng nó đã nói với tôi như thế mà! Nhưng chuyện có ra sao nó cũng không ngờ, Lọt nhờ cô giáo kiểm tra từng người và cô đã tìm thấy cái điện thoại của Hoàng Anh trong hộc bàn của Bảo và tôi.


- Thưa cô, ba bạn Dũng từng đi tù vì tội ăn trộm nên em nghĩ...


Bảo chưa dứt câu, tôi đã đấm thẳng vào mặt nó. Bao nhiêu sự giày vò của quá khứ tàn nhẫn ùa về như bão tố. Gương mặt người phụ nữ chua ngoa ngày xưa xen lẫn gương mặt phản bội của Bảo khiến tôi như mất hết cả lí trí. Tôi đã làm điều mà trước đây tôi đã không dám làm:- Tao chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là một thằng ăn cắp cả! Mày nghe rõ chưa? Đồ phản bội!


Tôi hét đến vỡ cả lồng ngực rồi... bỏ chạy. Tự nhiên, tôi thèm một bàn tay kéo tôi ngay lúc này, một bàn tay thật ấm...


Tôi chạy đi mà không hề biết rằng, phía sau lưng, có một người vùng chạy ngay sau cửa...


Tôi ngồi ở bậc cầu thang, im lặng. Lọt đến, ngồi cạnh tôi, thỏ thẻ:


- Mình biết bạn là ai rồi.


-...


- Tí vẫn còn nhớ Lọt mà, đúng hông?


- Lọt có tin tui hông?


- Có.


- Ừa, tui chỉ cần có vậy thôi!

2hi.us