Phải tin mình xinh đẹp

Phải tin mình xinh đẹp

Tác giả: Sưu Tầm

Phải tin mình xinh đẹp

(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")


Và tớ cũng thấy rất tự ti khi ở bên cạnh cậu, lúc nào tớ cũng nghĩ mình không xứng với cậu. Tớ mới thật là ngốc đúng không...


***


1.


Phải cố lắm tôi mới ngăn được mình kêu lên một tiếng thảng thốt khi thấy Minh vẫy tay chào ngòai cửa kính. Nếu không nhận được điện thọai của cậu ấy cách đây hai phút thì tôi đã tin chắc là mình nhầm. Tôi lập cập chạy vội ra ngòai cửa. Đúng là Minh rồi. Tóc nâu hạt dẻ, mắt một mí nheo nheo vì nắng nấp sau kính cận, nụ cười thật ấm và thật trong. Chỉ có thể là cậu ấy. Người duy nhất mang lại cho tôi cảm giác thân thương đến vậy, dù đã xa nhau hẳn ba năm.


- Cậu về thật đấy à?


Minh cười thay cho cái gật đầu không cần thiết. Tôi quay vào tiệm bánh nơi mình làm thêm, vớ lấy túi xách. Cũng vừa hết ca làm của tôi rồi.


- Em về đây anh chị.


Tôi nghe có vài tiếng trêu chọc, hình như có người hiểu lầm thì phải.


Nhưng Minh không phải là bạn trai tôi.


Phải tin mình xinh đẹp


2.


Cũng khá lâu rồi tôi không đến nhà Minh chơi. Hai đứa biết nhau từ nhỏ, vì là hàng xóm mà, cũng hay chơi chung, nhưng đến khi học cùng lớp Tám mới thân. Vậy mà hết hè lớp Tám, Minh được đi Anh du học. Tôi ( dĩ nhiên ) không còn thói quen đến nhà Minh chơi những khi rảnh rỗi. Bù vào đó, tôi lê la trà sữa, shopping với đám bạn gái mới quen. Dù vậy tôi với Minh vẫn hay mail với nhau, vậy nên thời gian và khỏang cách chỉ làm hai đứa thêm thân và hiểu người kia quan trọng với mình thế nào. Suốt đọan đường từ tiệm bánh về nhà Minh, tôi liến thoắng kể Minh nghe tất tật về tiệm bánh, về việc làm thêm, về bác chủ tiệm vốn là một đầu bếp về hưu rất hiền, về chị An lớn tuổi nhất nhưng tính cách như trẻ con. Minh im lặng lắng nghe, chăm chú, dù những chuyện đó tôi đã kể cậu ấy nghe qua mail rồi.


Nhà Minh không thay đổi gì, tuy có hơi vắng vẻ vì ba mẹ cậu ấy chiều tối mới về. Tôi lọt thỏm trong chiếc ghê bành to sụ trong phòng khách, ngồi chơi game trên điện thọai Minh trong lúc chờ cậu ấy tìm chút gì đó cho hai đứa nhâm nhi. Minh trở lại với hai cốc cacao nóng và vài cái bánh quy. Hỏi ra mới biết, Minh đã về nhà được hai ngày rồi, cậu ấy sẽ ở đây hết mùa hè. Hai đứa cứ thế vừa ăn bánh vừa uống cacao, tám nhảm đến gần tối tôi mới về nhà.


Một buổi chiều trôi qua thật tuyệt.


3.


Những cơn mưa rào và nắng hạ báo hiệu mùa hè đã đến và trú ngụ ở thành phố của tôi rồi. Những kỳ thi đã qua, năm học cũng kết thúc khiến tôi rảnh rỗi hơn. Tôi dành nhiều thời gian nghiên cứu những loại bánh mới, làm bánh nhiều hơn và mang chúng qua nhà Minh, rủ cậu ấy ăn cùng. Sau ca làm thêm, Minh sẽ đón tôi, chở tôi đi mua nguyên liệu làm bánh hoặc là đi chơi, bằng chiếc xe đạp ngày xưa Minh dùng đi học. Chiều nay tiệm bánh vắng khách, tôi giúp bé Gà – cháu gái chủ tiệm (có thể là chủ tiệm tương lai) – tưới nước cho mấy chậu xương rồng bé tí hin và lau dọn bàn ghế. Việc vừa xong thì Minh đến. Tôi vớ lấy túi xách, vẫy tay chào Gà, trước khi đi còn kịp nghe nó nói như reo :


- A, bạn trai chị Phương ! Thôi khỏi chối.


- Không phải mà, đừng phán bừa khổ thân tôi !


Đã bảo mà, Minh không phải là bạn trai tôi.


Bạn trai tôi là Vỹ. Hết tháng Bảy là hai đứa quen nhau được ba tháng rồi. Mọi người ở tiệm bánh không biết cũng phải thôi, vì Vỹ chưa bao giờ đưa đón tôi đi làm thêm bao giờ. Nói đúng hơn, Vỹ có biết chuyện tôi đi làm thêm đâu. Tôi không nói với cậu ấy, thậm chí Vỹ còn không biết tôi thích làm bánh. Tôi cũng chưa bao giờ làm bánh tặng Vỹ, vì cậu ấy ghét đồ ngọt. Nhưng mặc kệ điểm khác biệt nhỏ xíu đó, tôi vẫn gật đầu ngay tắp lự khi Vỹ ngỏ lời với tôi. Vỹ rất tuyệt, cậu ấy rất mê chụp ảnh, hiện đang làm thêm tại một Studio chứ chẳng đùa. Những bức ảnh của Vỹ luôn mang lại cho người xem những cảm xúc đặc biệt. Tôi rất thích nghe Vỹ kể về nhiếp ảnh và những ước mơ, lúc ấy mắt cậu ấy lấp lánh và nụ cười thật rạng rỡ. Tôi đã kể cho Minh nghe về Vỹ rất nhiều, có vẻ Minh cũng thích Vỹ và cậu ấy đề nghị trước khi về Anh, cả ba chúng tôi nên đi chơi với nhau.


Dĩ nhiên là tôi đồng ý, có điều dạo này Vỹ hơi bận.


4.


- Xin lỗi cậu nhưng tớ đang rất bận.


Vỹ gạt ngang khi tôi nhắc đến đề nghị của Minh và hỏi khi nào cậu ấy có thể đi. Điều đó làm tôi cảm thấy buồn.


- Cậu lúc nào cũng bận như thế.


- Tớ đã kể cậu nghe về một cuộc thi chụp ảnh rất hay, cậu có nhớ không ? Cuộc thi này có quy mô tầm cỡ, nếu tớ đọat giải thì việc xin học bổng du học sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, phải không Phương ? Thời gian nộp ảnh ngắn ngủi thôi, và tớ thì chưa làm được gì hết Phương à. Vậy nên, cậu sẽ thông cảm chứ ?


Nhìn vào đôi mắt buồn của Vỹ, tôi lập tức thấy hối hận vì sự ích kỷ của mình. Nếu nó đúng là một cuộc thi quan trọng với Vỹ thì chắc cậu ấy phải buồn lắm khi chưa nghĩ ra ý tưởng nào.


Tôi nói với Vỹ rằng tôi mới là người có lỗi khi luôn trách cậu ấy, và rằng tôi sẽ không làm phiền Vỹ cho đến khi cậu ấy hoàn thành bài dự thi của mình.


5.


- Tóm lại là có chuyện gì ? Tại sao cậu không chịu ngừng ủ rũ và nói cho tớ nghe hả ? – Minh sốt ruột hỏi khi thấy tôi cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi máy game mà tôi đã dính chặt mắt vào cả buổi chiều rồi – Vỹ có người khác à ?


Tôi lắc đầu chầm chậm. Dạo gần đây, tôi nghe nói Vỹ có vẻ thân thiết với Quỳnh, hoa khôi của trường. Hai người thường đi chơi riêng, như những cuộc hẹn hò. Khi tôi cần lời giải thích của Vỹ, cậu ấy mới rụt rè cho tôi biết chủ đề của cuộc thi chụp ảnh kia : Người đẹp trong tim tôi. Và Vỹ chọn Quỳnh làm người mẫu cho những tấm ảnh dự thi của mình.


- Nói vậy, Quỳnh là... người đẹp trong tim Vỹ à ? - Minh ngạc nhiên, mặt nghệch ra, y như mặt tôi lúc ấy.


Tôi ( lại ) chầm chậm lắc đầu.


- Vỹ không nói thế, và tớ tin cậu ấy nói thật. Nhưng cậu biết Vỹ nói gì không, cậu ấy rất muốn đoạt giải, mà Quỳnh thì rất xinh. Cậu ấy chỉ nói thế thôi, nhưng tớ hiểu. Người mẫu xinh thì dĩ nhiên những tấm ảnh sẽ lung linh hơn nhiều. Tớ thì không xinh chút nào. Cậu đừng nghĩ vì Vỹ không chọn tớ nên tớ buồn, tớ biết tớ có xinh đẹp gì đâu mà.


- Nghe này ! Tớ không ngờ cậu lại khờ tới nỗi không hiểu chủ đề thi. Rõ ràng chủ đề là người đẹp trong tim người dự thi, không phải là người đẹp. Rõ ràng là Vỹ hoàn toàn có thể chọn cậu, nhưng Vỹ không muốn thế. Và cũng rõ ràng là cậu đang rất buồn, buồn vì Vỹ chọn Quỳnh, không phải cậu. Tớ nói đúng phải không ? Thôi, dẹp chuyện đó sang một bên, đi cà phê bệt nào.


6.


Cuối cùng cũng đến ngày công bố kết quả cuộc thi. Tôi đã rất đắn đo khi nhận được vé mời của Vỹ. Minh bảo nếu tôi thấy khó xử thì cứ đi, Minh sẽ đi cùng.


Vỹ đến trước tôi, cậu ấy rất vui khi thấy tôi đến. Ngồi bên cạnh là Quỳnh, đẹp dịu dàng với váy hoa duyên dáng. Tôi không đến ngồi gần Vỹ mà chọn chỗ ngồi khá xa, bên cạnh Minh. Tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã ở đây rồi.


Slideshow lớn chạy qua đầy ấn tượng. Những tấm ảnh của Vỹ hiện ra thật đẹp, khung cảnh bình minh tinh khôi cùng người mẫu đẹp thuần khiết, dịu dàng. Trong trẻo. Hoàn hảo. Mọi người xung quanh tôi không ngừng xúyt xoa khen ngợi cả người mẫu lẫn tài năng của người chụp ảnh. Tôi tìm Vỹ giữa đám đông, thấy cậu ấy nở nụ cười thật tự hào. Lòng đau nhói, tôi đứng lên định ra về nhưng Minh níu tay giữ tôi lại. Cùng lúc đó, giọng nói của MC vang lên đầy kịch tính :


- Vừa rồi là những tấm ảnh tuyệt đẹp được nhận giải Nhì của Ban Tổ Chức. Còn đây, bài dự thi xuất sắc đọat được giải Nhất của cuộc thi....


Tôi ngỡ ngàng. Thật sự là tôi đã tin chắc rằng Vỹ sẽ nhận giải Nhất. Nhưng tôi lại ngạc nhiên hơn nhiều, à không, phải nói là hốt hoảng mới đúng, khi những tấm ảnh đang chạy trên slideshow hoàn tòan quen thuộc. Và người mẫu chính là... tôi. Là tôi đang mỉm cười với khách trong tiệm bánh quen thuộc. Là tôi đang chăm chú chọn nguyên liệu làm bánh. Là tôi với chiếc tạp dề màu xanh mải mê trang trí chiếc cupcake tại bếp nhà Minh. Và cũng là tôi, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt giữa buổi cà phê bệt chiều muộn hôm nào.... Tại sao lại là tôi ? Và tại sao, tôi trong những bức ảnh kia lại đẹp như thế ? Thật đấy, rất đẹp. Màn hình phụt tắt, sau một hồi ngẩn ngơ, xung quanh tôi rộ lên những tràng vỗ tay thật giòn giã. MC gọi tên chủ nhân của những bức ảnh đọat giải lên nhận thưởng.


Người lên nhận giải Nhất là Minh.


7.


- Ngạc nhiên thật, tớ chỉ định chụp vài tấm ảnh gửi làm quà cho cậu khi tớ về Anh, để cậu bất ngờ. Không ngờ lại có việc cần dùng đến. Thật sự tớ cũng chỉ mong được giải khuyến khích gì đó thôi, ai ngờ may mắn.


- Cũng nhờ vào tài chụp ảnh của cậu. Tớ không ngờ cậu giỏi thế.


- Điều đó không quan trọng. Cậu còn nhớ đã hứa gì với tớ sau khi tớ lên nhận giải không Phương ?


Tôi không trả lời Minh, chỉ cười và nhắm mắt cảm nhận gió thổi tóc bay bay. Câu trả lời vẹn nguyên trong tim mình.


- À, chuyện của Vỹ. Cậu tính thế nào ? – Minh hỏi khi thả tôi xuống trước cửa nhà.


- Tớ sẽ hẹn gặp.


8.


Thật ra tôi không cần hẹn gặp, Vỹ đã gọi cho tôi ngay khi cuộc thi kết thúc, nhưng tôi để chế độ rung nên không biết. Khi tôi đến quán trà sữa quen, Vỹ đã ngồi đợi sẵn. Cậu ấy nói ngay khi tôi chưa kịp ngồi xuống.


- Phương, tớ xin lỗi cậu. Tớ thật ngốc khi nhờ Quỳnh....


- Không phải lỗi của cậu. Có khi lúc ấy cậu có nhờ tớ cũng chả dám nhận lời đâu. Vì tớ không xinh. Cậu thấy đó, những tấm ảnh hôm Minh đoạt giải cũng toàn là chụp lén không mà...


- Tớ thích cậu dù cậu có xinh hay không. Trước đây như vậy, bây giờ cũng vậy. – Vỹ siết tay tôi, đôi mắt cậu ấy thật ấm áp và chân thành.


- Tớ cũng thích cậu. Nhưng tớ cần một người nào đó khiến tớ nói ra tất cả những gì mình giấu kín. Vỹ này, tớ đã giấu cậu rất lâu rồi, tớ đang làm thêm ở một tiệm bánh. Tớ thích làm bánh lắm, tuần nào tớ cũng làm. Và nói thật nhé, tớ tự thấy mình làm bánh rất ngon. Nhưng tớ lại không muốn nói với cậu, tớ lấy lý do là cậu không thích đồ ngọt. Bây giờ tớ thấy lý do ấy thật nhảm nhí. Chỉ tại tớ không muốn nói thôi. Và tớ cũng thấy rất tự ti khi ở bên cạnh cậu, lúc nào tớ cũng nghĩ mình không xứng với cậu. Tớ mới thật là ngốc đúng không. Vậy nên, Vỹ này, tớ nghĩ hai đứa không nên tiếp tục quen nhau nữa. Chúng ta thích nhau, nhưng chúng ta không dành cho nhau.


Tôi cứ nói một hơi như thế, không dừng lại. Vỹ nhìn tôi thật lâu, nhưng cậu ấy không nói gì cả. Hai đứa cứ im lặng nhìn nhau. Tôi nghĩ chúng tôi chẳng biết phải nói gì với nhau. Mà cũng chẳng còn gì để nói. Vậy nên tôi quyết định đứng dậy ra về. Chiều chủ nhật tiệm bánh thường đông khách, tôi phải đến tiệm sớm.


- Trong những tấm ảnh của Minh, cậu rất đẹp. Thật sự rất xinh đẹp. – Vỹ nói khi tôi đi ngang qua cậu ấy.


Bước ra khỏi quán, tôi khoan khoái hít đầy không khí trong lành của buổi sáng mùa hè mát dịu. Bắt đầu từ hôm nay, tôi tin mình sẽ khác. Dù vẫn còn đọng lại đâu đó nỗi buồn của sự chia ly, của tình cảm tôi đã cố gắng gìn giữ, nhưng rồi nỗi buồn ấy sẽ chóng tan đi. Tôi tin là như thế.



 

2hi.us