Những gì được gọi là "Hạnh phúc"
Những gì được gọi là "Hạnh phúc"
Sáu năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ những gì mà Thu đã dạy tôi về Hạnh phúc. Tôi đi khắp nơi và nói với mọi người về Hạnh phúc. Tôi kể cho những đứa trẻ có cảnh ngộ bất hạnh hơn cả tôi. Giờ đây tôi mới biết mình rất may mắn và cuộc sống này cũng không quá tệ. Và tôi phải cảm ơn ai đây? Một người bạn tuyệt vời nhất mà tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa...
***
Hạnh phúc. Hạnh phúc là gì? Đó là cái gì đó mà tôi, một đứa học trò non nớt không biết tới. Tôi chỉ biết ganh tỵ, ghen ghét và buồn bã, nhưng lại không biết tí gì về Hạnh phúc. Hạnh phúc. Nghe sao mà dễ quá. Bài tập của tôi là viết một bài luận về cảm giác này. Chắc nó cũng giống như những bài luận khác mà thôi.
Đó là trước kia, còn bây giờ, hiện tại đây tôi có thể viết hàng trang hàng trang một về Hạnh phúc. Bạn có biết tôi đã thay đổi như thế nào không?
Tất cả bắt đầu khi bố tôi đưa tôi đến nhà thờ và ở hẳn lại đó một thời gian để học đạo. Lúc đầu, mọi thứ thật rắc rối vì tôi chưa từng ở lại nhà thờ lâu đến vậy. Nhưng tất cả trở nên khác đi khi một người bạn tuyệt vời nhất (trong đám bạn cùng trang lứa ) bước vào cuộc đời tôi. Tôi có thể dễ dàng nhận ra bạn ấy từ rất xa. Mái tóc đỏ, đôi mắt xanh và làn da rất trắng.
"Xin chào! Mình là Thu. Bạn tên gì vậy?"
"Chào, mình là Hạ."
Và từ đó, chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau. Chúng tôi có tên của hai mùa: mùa Hạ và mùa Thu. Bạn ấy bảo lớp học đạo này là một trong những việc làm bạn rất hài lòng. Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là số mệnh, nhưng sau này tôi mới biết với Thu lớp học đó là điều ý nghĩa nhất hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này.
Khi chúng tôi cùng giúp lũ trẻ làm toán, cái môn mà tôi vẫn đang phải học, chúng tôi dường như không thể tách rời. Tôi kể cho Thu nghe về cuộc sống của tôi, tôi ghét nó như thế nào, và rằng tôi đáng thương ra sao. Gương mặt Thu luôn luôn khoan thai khi lắng nghe tôi kể chuyện. Thu nói với tôi bạn ấy rất yêu cuộc sống này, nhưng nó lại không yêu bạn ấy.
Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả.
Rồi Thu kể tiếp rằng anh trai bạn ấy rất yêu thương bạn ấy, nhưng người chị thì lại không chịu nỗi khi nhìn thấy Thu. Tôi vừa định hỏi thì Thu ngắt lời, bạn ấy nói bạn ấy có một khối u. Nó không thể cắt bỏ được vì quá to. Thu cũng đã quá mệt mỏi vì những việc phức tạp đã ngăn cản bạn ấy hoá trị. Ngay lúc đó, tim tôi như có ai đó xé ra từng mảnh rồi siết chặt lại. Tại sao một cô gái xinh đẹp, tuyệt vời lại có nhiều chuyện xảy ra đến vậy, kể cả đến chị của mình lại không thèm nhìn mình nữa?
"Mình rất tiếc, mình ước mình có thể làm gì đó..."
"Cậu không thể làm được gì cả, mình không sao. Mình đã chấp nhận rằng cuộc đời này, thế giới này chưa sẵn sàng cho mình, chúng đang đẩy mình ra xa. Còn mình thì cố gắng đấu tranh để ở lại, nhưng vô ích. Mình rất bình tĩnh với sự thật là mình sắp chết. Mình nghĩ nếu mình không thể sống, mình sẽ làm mọi thứ để những người khác sẽ không phải chết như mình. Đó là lý do tại sao mình sẽ hiến tặng bộ phận cơ thể sau khi mình ra đi."
Thu nói rằng đó là bí mật lớn nhất, Thu chỉ tin ở tôi thôi. Tôi đã khóc rất nhiều, nhưng khi bạn ấy nhìn tôi, tôi có thể nhận ra ở Thu, ở đôi mắt ấy sự thanh bình và hạnh phúc. Tôi không dám tin... thật ra là không muốn tin rằng Thu đang bị đoạ đày, nhưng lại rất vui vẻ. Lớp học đạo sắp kết thúc, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, trừ khi đến nhà thờ. Sau khi kết thúc, lúc nào tôi cũng đến đó để tìm Thu, nhưng không gặp. Cho đến 1 lần nọ, tôi gặp bố mẹ của bạn ấy. Họ trông rất buồn. Tôi đến hỏi thăm mới biết Thu đang bệnh rất nặng, và chỉ còn vài ngày nữa thôi. Tôi lập tức nhờ họ đưa đến chỗ Thu ngay.
Khi đến nơi, tôi thấy rất nhiều ống dẫn và các thiết bị kêu bíp bíp. Tôi cố nén lại những tiếng thổn thức đau đớn như muốn chực trào ra. Tôi còn nhớ như in cái cảm giác sợ hãi, buồn bã thoáng qua ngay lúc ấy.
"Chào, cậu khoẻ chứ?" Tôi run run hỏi.
"Như cậu thấy đó, mọi thứ có vẻ không ổn lắm, nhưng mình lại cảm thấy tuyệt vời và hạnh phúc lắm." Thu trả lời với tất cả sự tự tin.
"Ừ..."
"Cuộc sống của cậu thế nào rồi?" bạn ấy hỏi tôi dù biết rõ tôi không được dễ chịu mấy, mà cũng không biết trả lời ra sao nữa.
"À..., tôi không muốn nói rằng tôi ghét cuộc đời này khi biết rằng tôi sắp mất một người bạn, mình ổn cả. Mình đã tìm cậu ở nhà thờ."
"Ừ, mình rất muốn đến đó. Cha Wayne khoẻ không?"
"Ồ, cha vẫn khoẻ. Cha muốn mình mở 1 câu lạc bộ nhỏ cho bọn trẻ."
Tôi không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Tim tôi rất đau và không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này. Rất may, một y tá bước vào để kiểm tra. Nhân cơ hội này, tôi bảo tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát. Khi vừa bước ra, tôi có cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ vậy. Tôi vào nhà vệ sinh và bắt đầu thét lên. Khi quay trở lại căn phòng, Thu nằm đó và muốn tôi ngồi bên cạnh. Khi nhìn người bạn nhỏ, tôi nhớ lại khoảng thời gian mà chúng tôi còn bên cạnh. Tôi dường như mất trí khi Thu bỗng nhiên nắm lấy tay tôi và nói những điều mà tôi không bao giờ quên.
"Này, có chuyện gì vậy?" Tôi lo lắng hỏi.
"Không có gì, mình chỉ cảm thấy rất hạnh phúc vì biết cậu đang ở đây, chỉ vậy thôi."
Hiển nhiên, Hạnh phúc, một thứ mà trong cuộc sống, tôi không thể hình dung ra. Tại sao cuộc sống này lại đau khổ đến thế? Tại sao một người con gái trẻ, vô tội như Thu lại phải chết? Tôi không thể và sẽ không bao giờ biết được tại sao.
"Hạ này!"
"Gì vậy Thu?"
"Mình rất vui khi gặp được cậu."
"Mình cũng vậy, mình cũng rất vui khi gặp được cậu đấy."
"Mình đã làm một điều tốt cho cậu rồi đấy."
"Vậy à? Gì thế?"
"Mình đã giúp cậu biết hạnh phúc là gì rồi."
Và như thế, Thu ra đi. Tôi bắt đầu khóc lả đi. Tôi chạy ra khỏi bệnh viện. Chạy xuống đường. Tôi cứ chạy, chạy mãi. Khi đến một công viên nhỏ, tôi vẫn không tin. Tôi thật đáng bị nguyền rủa. Tôi sẽ không có được hạnh phúc trong cuộc đời này. Tôi nhìn xung quanh và thấy rất nhiều gương mặt đang rất vui. Họ làm tôi nổi giận. Một cô gái trẻ vừa chết nhưng họ vẫn tiếp tục cuộc sống thường nhật và hạnh phúc của họ. Tôi sẽ không bao giờ có được cảm giác đó.
Nhưng rồi tôi suy nghĩ lại những gì mà Thu đã nói. Chúng tôi đã có một tình bạn tuyệt vời.
Ngay sau đó, tôi đã nhận ra Thu đã đúng, giờ đây tôi đã biết cái gì là Hạnh phúc.
Sáu năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ những gì mà Thu đã dạy tôi về Hạnh phúc. Tôi đi khắp nơi và nói với mọi người về Hạnh phúc. Tôi kể cho những đứa trẻ có cảnh ngộ bất hạnh hơn cả tôi. Giờ đây tôi mới biết mình rất may mắn và cuộc sống này cũng không quá tệ. Và tôi phải cảm ơn ai đây? Một người bạn tuyệt vời nhất mà tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa...