Nhiều năm về sau
Nhiều năm về sau
Phần hai của "Bình thường à, chúc cậu may mắn!"
Thời gian cuốn nhanh như nước chảy mây trôi. Đã bảy năm rồi... Biển trời đôi phương, lòng người hai ngã. Nhưng mà...trái đất đúng là tròn thật.
***
Tai tôi nghe thấy tiếng gì đó lao xao ngoài kia. Âm thanh hôm nay có phần rõ ràng hơn mọi hôm nhiều.
- Uầy! Con này đáng yêu quá!
Tiếng nói của ai đó ngay sát trên đầu tôi.
- Sức khỏe của con này rất tốt, chỉ là nó đã sinh ra được 21 ngày nhưng chưa mở mắt.
- Bác mở lồng ra cho cháu xem một chút được không ạ?
Sau đó tôi cảm nhận có thứ gì đó áp lên người tôi, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng.
- Lông nó thích thật!
- Ừ! Nhìn nó đẹp đúng không? Trong mấy con mới đẻ, mỗi nó là có hai khoang trắng. Nhưng nó lại mở mắt muộn nhất. Cháu xem, bây giờ mắt vẫn nhắm này.
- Dạ vâng!
Đang nói về tôi sao? Tôi đâu có muốn nhắm mắt. Tại mắt nó không mở được đấy chứ. Buồn thật! Tôi mở mở mở... Đấy thấy chưa? Đâu có được.
- Ô...Bác ơi nó mở mắt rồi này...
Hả? "Nó" ở đây là tôi à? Đúng thật! Cái thứ kèm nhèm kia cuối cùng cũng không ngăn được tôi mở mắt. Chói quá! Đây là cái gì vậy? Có gì đó ươn ướt trào ra từ mắt tôi.
- Cháu thật có duyên với nó đấy. Đúng ngày nó mở mắt!
Tôi cố gắng nhìn, qua song sắt thấy mờ mờ một đôi mắt đang nhìn tôi chăm chú. Nước mắt vẫn trào ra và cái thứ khiến tôi chói mắt kia nữa. Thật khó chịu! Tôi lại nhắm mắt vào!
***
Lần thứ hai mở mắt ra, tôi thấy đằng sau song sắt mọi thứ xẹt qua rất nhanh. Mắt tôi không còn bị khó chịu với cái thứ chói mắt kia nữa. Thỉnh thoảng cả chiếc lồng và tôi trong đó nảy lên một cái. Mọi thứ thật kì lạ!
Khi mọi vật đứng yên không chuyển động nữa, tôi , hay nói chính xác hơn là chiếc lồng nhốt tôi, bị nhấc bổng lên.
- Con chó ở đâu xinh thế?
Một người đi ra, nhìn tôi vẻ thích thú.
- Con chào mẹ! Con mua nó để tặng sinh nhật Chi!
- Thế sao con mua bé thế? Khó chăm đấy!
- Chắc thế! Nhưng mà nó có duyên với con nên con mới mua nó!
- Duyên gì?
- Con đến đúng lúc nó vừa mở mắt đấy.
- Thế thì duyên cái gì?
- Duyên mà mẹ!
- Được rồi! Kệ anh! Để nó đấy vào giúp mẹ!
- Không! Con đi mua sữa cho nó đã!
- Bây giờ chó quan trọng hơn mẹ cơ à?
- Sao mẹ lại so đo với nó?
Thế rồi người đó chạy vụt đi. Người còn lại ngồi xổm xuống, nhìn nhìn tôi. Người đó lấy tay gõ vào lồng nghe tiếng keng keng.
- Chó con! Nhìn mày xinh thật! Lại còn có duyên!
Tôi ngước mắt lên nhìn người này. Chó con? Hóa ra tôi là chó con! Người này mỉm cười với tôi một cái rồi đứng dậy đi vào.
***
Tối hôm sau, lại một lần nữa tôi thấy mọi vật xẹt qua rất nhanh nhưng mà có một sự tuyệt vời. Có biết bao nhiêu thứ lấp la lấp lánh lướt qua trước mắt tôi. Oa! Nhìn kìa nhìn kìa! Đẹp quá đi mất!
Như theo một quy luật, mọi thứ lại dừng lại, tôi lại bị nhấc bổng lên. Rồi tôi bị đặt vào một góc khuất, bóng tối bao trùm. Người đó lại đứng ở chỗ sáng. Tại sao chứ? Thật bất công!
- Long! Ông đến rồi à?
Một giọng nói trong trẻo cất lên.
- Chúc mừng sinh nhật!
Người đó cười và định đi vào. Khoan đã!
- Khoan đã!
Giọng nói trong trẻo chặn người đó lại.
- Quà của tôi đâu?
- Làm gì có!
- Cái gì?
- Tôi tặng tôi cho bà được không?
- Còn lâu đi!
- Không có thật mà!
- Lại điêu đi! Tao thấy mày nghĩ đến mấy ngày cơ mà!
Giọng nói trong trẻo thứ hai cất lên.
- Con lợn Giang kia! Ai bảo mày thế?
- Mày chẳng kêu với tao suốt còn gì? Bày đặt! Mang ra đây đi!
- Hừ...
Người đó hậm hực nhấc tôi lên, đưa tôi ra chỗ sáng. Một trong hai giọng nói trong trẻo đưa tay nhận lấy tôi, rồi lại đặt tôi xuống. Này, mấy người có thể đối xử tốt hơn với tôi không? Cái người nhận lấy tôi đi qua chiếc lồng, vòng tay ôm chầm lấy người vừa hậm hực kia.
- Làm gì thế?
Người đó để yên, lên tiếng hỏi.
- Không có gì. Nhân ngày sinh nhật tôi, tặng ông một cái ôm vô điều kiện.
Người kia buông tay, cười tươi rói.
- Hai đứa có thôi đi không? Kệ đấy!
Giọng nói trong trẻo còn lại nhấc tôi lên một lần nữa. Chóng mặt quá đi!
***
Đây là một đoạn duyên phận giữa tôi và cô chủ của tôi. Cô chủ của tôi thì là cái người có giọng nói trong trẻo thứ nhất ấy. Cô chủ tên là Chi. Người tặng tôi cho cô chủ thì đương nhiên là cậu chủ, tên là Long. Sở dĩ cậu chủ thì phải là chồng cô chủ nhưng mà cô chủ của tôi chưa có chồng. Mà cậu chủ Long cũng có thể coi là chồng...mà không...căn bản là một cái gì đấy đại loại như thế. Còn cụ thể dùng từ gì để miêu tả thì... để tôi nghĩ đã. Còn cái giọng nói trong trẻo thứ hai là bạn thân cô chủ, tên là Giang.
Sau đây là phần tự bạch của chó con:
- Tôi tên là Muối. Đây là cái tên mà cô chủ và bạn thân cô chủ ngồi cả buổi chiều mới nghĩ ra cho tôi. Đương nhiên tôi rất trân trọng cái tên này! Nhưng mà họ của cô chủ là họ Hà, thế tên đầy đủ của tôi là Hà Muối à??? 0_o Nghe ngang chết đi được ý!
- Tôi là một chú chó con lông nâu trắng hai màu, max cả đáng yêu :D Bạn thân cô chủ nhận xét về tôi như thế.
- Tôi thích uống sữa vinamilk không đường. Không phải vinamilk tôi nhất quyết không uống. Nhưng đấy là mãi về sau tôi mới biết vinamilk là cái gì, sữa không đường là như thế nào.
- Tôi thích ăn cơm với thịt nạc băm nhỏ, xào, ít muối. Cái này là thói quen thôi! Những ngày đầu tập ăn cơm, cô chủ rất chiều tôi, ngày nào cũng băm thịt, xào lên cho tôi ăn. Nhưng về sau cô chủ vẫn bắt tôi ăn rau, thật sự là không nuốt nổi. Buồn ơi là sầu!
- Tôi thích nằm ườn trên giường của cô chủ, kể cả tôi có ngủ hay không. Khổ nỗi tôi là loài chó chân ngắn, đến khi tôi lớn hết cỡ cũng không thể nhảy lên giường của cô chủ, chỉ có thể chờ cô chủ bế tôi lên .
- Tôi ghét tắm >'< Nhưng từ khi nhận ra chỉ sau khi tôi tắm sạch sẽ cô chủ mới cho tôi lên giường thì tôi đã không còn phản ứng dữ dội nữa. Nhất là sau khi tắm cô chủ sẽ sấy lông cho tôi. Máy sấy thổi nhè nhẹ, âm ấm, tôi nằm yên cho cô chủ lật qua lật lại, cảm giác rất chi là hưởng thụ ^_^
- Cuối cùng, hơn tất cả, tôi là một chú chó ngoan! *mười phần khẳng định* Tôi biết đi vệ sinh đúng nơi mà cô chủ quy định, tôi yên phận chơi trong phòng cô chủ khi cô chủ đi học, tôi thức dậy đúng giờ làm "đồng hồ báo thức" cho cô chủ, tôi không cắn đồ linh tinh, không tha đồ đạc của cô chủ đi khắp nơi, không chui vào gầm giường vốn đã lộn tung của cô chủ, vân vân và mây mây...
=> Tôi là một chú chó ngoan ngoãn như bao chú chó khác. Nhưng...có một điểm đặc biệt, tôi cũng chẳng biết là may hay gở. Tôi có thể nhìn được các màu chứ không chỉ duy nhất hai màu đen trắng. Tất nhiên, đây cũng là chuyện mà mãi sau này tôi mới biết.
***
Vào thời điểm tôi tròn 6 tháng tuổi, cô chủ đang là đầu lớp 12. Tôi đã quen với môi trường sống nhà cô chủ, cô chủ cũng quen dần với việc có tôi. Hồi tôi mới về nhà, cô chủ lúc nào cũng tất bật chăm tôi, bây giờ thì nhàn rỗi hơn nhiều rồi. Bạn thân cô chủ rất hay sang chơi, luôn miệng nói là sẽ nuôi một nàng chó cùng loài với tôi để gả cho tôi làm vợ. À mà nói luôn, tôi là giống đực đấy nhé!
Ngược lại, cậu chủ rất ít khi sang nhà chơi, tại sao vậy nhỉ? Hôm nào mát trời, cô chủ sẽ dắt tôi đi gặp cậu chủ. Sau đó hai người sẽ cùng dắt tôi đi dạo. Cảm nhận đầu tiên của tôi là bị biến thành cái cớ - _- ||| Cảm nhận tiếp theo là tôi bị biến thành người thừa =_=' Aigoo...
Tôi rất là uất ức mà! Bất quá, tôi là một chú chó ngoan, tôi sẽ thực hiện tốt vai trò cái cớ và người thừa của mình *Trích dẫn 4 giây tự mặc niệm*. Tôi lẽo đẽo theo sau cô cậu chủ, giữ một khoảng cách nhất định (thực ra là vừa bằng độ dài cái dây buộc cổ).
Vào một ngày bình thường như bao ngày khác, bạn thân cô chủ sang nhà chơi, bế tôi ôm vào lòng, giọng thủ thỉ nói chuyện:
- Muối à! Em xem có tức không? Ai đời yêu nhau 4 năm trời rồi mà còn chưa tỏ tình? Thật là tức chết chị mà! Em có thấy người ở giữa bắc cầu như chị khổ sở không?
- Này! Giang có biết nó mới có 6 tháng không? Vẫn là trẻ con đấy.
Cô chủ ngồi bên cạnh lên tiếng.
- Gâu gâu!
Không đúng. Tôi đã lớn rồi mà, bây giờ tôi có thể giao phối rồi đấy. Cô chủ, tôi đã lớn rồi, không phải trẻ con nha!
- Thấy chưa? Muối đồng ý với tớ đấy!
Cô chủ cười cười xoa đầu tôi.
- Chị ứ chơi với em nữa, Muối xấu tính!
Bạn thân cô chủ bĩu môi, thả tôi xuống đất.
- Gâu gâu gâu...
Tôi ngước mắt lên nhìn bạn thân cô chủ, đi đến cọ cọ vào chân bạn thân cô chủ. Tôi rất là oan nha! Tôi rõ ràng là phản đối cô chủ mà, cớ gì bạn thân cô chủ lại vứt tôi từ trên giường xuống đất chứ.
- Đi đi, đi đi! Chủ nào tớ nấy mà!
Bạn thân cô chủ xua xua tay. Này! Đã thế thì thôi! Tôi dỗi, tôi cũng ứ chơi với bạn thân cô chủ nữa. Hừ hừ... Tôi giận dỗi đi đến bên chân cô chủ, nằm xuống, không thèm nhìn bạn thân cô chủ nữa.
- Giang này! Thật ra hôm nay Long tỏ tình với tớ rồi.
Cô chủ nói đến đây thì không giấu nổi nụ cười. Tôi rất thích cô chủ cười, nhất là khi cười với tôi.
- Hả? Khi nào đấy?
- Sáng nay!
- Cuối cùng thằng Long nó cũng cúi đầu rồi à? He he! Chi không định khao tớ à?
Cậu chủ "cúi đầu" tức là thế nào? Tôi quay sang nhìn bạn thân cô chủ, ánh mắt rất chi là học hỏi. Phát hiện ra hành động này của tôi, bạn thân cô chủ nheo nheo mắt.
- Muối! Bịt tai vào đi em!
Nhưng mà tai tôi thính lắm, có bịt vào cũng vẫn nghe thấy mà. Bất quá, tôi là một chú chó ngoan, biết nghe lời. Tôi nghiêng đầu, úp một tai xuống đất. Ơ...thế còn tai còn lại? Tôi nghiêng đầu theo hướng ngược lại, úp tại còn lại xuống đất. Ơ...tai kia thì sao? Không biết làm sao, tôi lại nhìn bạn thân cô chủ, mong chờ một lời hướng dẫn làm như thế nào để bịt tai.
- Em là ngu thật hay giả ngu thế?
Cô chủ cười vui vẻ, bế tôi đặt lên đùi.
- Gâu gâu...
Cái này là nghe lời nha cô chủ. Tôi ngoan thế thì sao mà ngu được? Tôi u uất nhìn bạn thân cô chủ đang cười ngặt nghẽo.
***
Đối với tôi, hôm nay là một ngày mùa đông bình thường như bao ngày mùa đông khác, tôi cuộn tròn trong chăn trên giường của cô chủ. Ấm áp quá, thoải mái quá...
Cô chủ tỉnh ngủ rồi, để tôi đoán xem nhé ^^ Đầu tiên là điện thoại này.
Cô chủ lần mò tìm trên đầu gường một hồi, cuối cùng với được cái điện thoại.
Tiếp theo là bấm bấm một hồi trên điện thoại.
Cuối cùng nở một nụ cười ngọt ngào.
Đó đó...tôi biết tôi thông minh mà. Đây là cô chủ của tôi đang nhắn tin cho cậu chủ đấy. Hê hê! Thật ra là tôi đoán 50- 50 thôi! Nụ cười ngọt ngào đó hoàn toàn có thể thay thế bằng nụ cười thân thiện nếu đối tượng là bạn thân cô chủ.
15 phút sau...
Cô chủ nãy giờ nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng đáng tiếc nó vẫn bất động, không có dấu hiệu gì. Ơ, hôm nay cậu chủ lạ nhỉ? Lại cho cô chủ ăn bắp rang bơ là thế nào?
Ting!
Tiếng chuông cửa vang lên, mặt cô chủ sáng ngời rạng rỡ. Cô chủ dang tay về phía tôi tỏ ý muốn bế tôi lên.
- Muối em yêu! Ra đón Long với chị nào!
Tôi lề mề chui ra khỏi chăn, luyến tiếc hơi ấm hiếm hoi của ngày đông, dò dẫm từng bước đi đến tay cô chủ.
Ting! Ting!
Tiếng chuông cửa lại vang lên như thúc giục, mặt cô chủ càng rạng rỡ hơn, mím môi cười. Sau đó cô chủ không khách khí mà nhoài người đến nhấc bổng tôi lên, ôm tôi đi ra mở cửa. Cửa mở ra, thật bất ngờ vì ngoài cửa là bạn thân cô chủ với ánh mắt hốt hoảng.
- Đi đến sân bay mau...Hoàng Long sắp bay sang Anh rồi...
- Hả?
Cô chủ ngẩn người ra, bất ngờ thật.
- Còn hả cái gì? Đi mau!
Nhờ tiếng hét của bạn thân cô chủ, cô chủ giật mình tỉnh táo lại, mặc dù chưa hiểu đầu đuôi nhưng vẫn vội vàng thả tôi xuống, chạy ra khỏi nhà. Bạn thân cô chủ cũng chạy theo.
- Gâu gâu...
Ơ! Cô chủ của tôi đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng có in hình rồng con đang vẽ trái tim, đi đôi dép đi trong nhà hình con khỉ mà...cứ thế ra khỏi nhà hay sao???
***
Đến khi tôi nhìn thấy cô chủ, tôi đã rất kinh ngạc. Đôi dép trong nhà lấm lem bụi bẩn, bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ thật khó coi, chú rồng con đáng yêu thường ngày dường như ảm đạm đi vài phần, trái tim chú rồng con vẽ thì méo mó, biến dạng. Cô chủ mang khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng vô hồn. Bạn thân cô chủ đã đưa cô chủ về nhà trong trạng thái như vậy.
Tôi đi đến cọ cọ bên chân cô chủ như thể an ủi. Mặc dù tôi không biết có chuyện gì...
Tôi vừa chạm vào chân cô chủ, cô chủ đã rút chân đi như thể bị điện giật. Cô chủ nhìn tôi với ánh mắt đau thương.
- Tại sao lại bỏ đi như vậy? Tại sao lại bỏ đi? Tại sao? Tại sao chứ?
Đến từ cuối cùng dường như cô chủ đã hét lên.
- Gâu gâu...
Tôi sợ hãi lùi lại. Cô chủ của tôi bị sao vậy?
- Chi, bình tĩnh lại!
Nói rồi bạn thân cô chủ đỡ cô chủ vào phòng. Sau đó còn đóng cửa không cho tôi vào. Có chuyện gì thế nhỉ? Tôi cuộn tròn trước của phòng cô chủ. A, lạnh quá!
- Chi ổn không?
- Không hề!
- Cứ khóc đi cho thoải mái.
- Không khóc được.
- Ừm...có lẽ Hoàng Long...
- Giang đừng có nhắc cậu ta.
- Chẳng nhẽ vì Hoàng...à, cậu ta mà Chi không quan tâm Muối nữa hay sao?
Im lặng... Có lẽ sự im lặng trong phòng chỉ là một khoảnh khắc nhưng đối với tôi, tim tôi như nhừng đập. Cô chủ sẽ không quan tâm đến tôi nữa? Tôi rất hoang mang! Vậy thì tôi phải làm sao? Cậu chủ làm sao rồi? Vì cậu chủ? Vì cái gì? Tôi không hiểu. Dù tôi không hiểu chuyện gì nhưng tôi không thể chấp nhận rằng cô chủ không quan tâm đến tôi nữa.
Cạch!
Tôi ngước mắt nhìn cách cửa đang chầm chậm mở ra. Cô chủ đứng ở cửa phòng, nhìn tôi từ trên cao, tôi cũng nhìn cô chủ. Sau lưng cô chủ là căn phòng quen thuộc, từ khi tôi có thể nhận thức như thế nào là nhà, đây chính là nhà tôi. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ được bước vào đây nữa.
Cô chủ cúi xuống bế tôi lên.
- Xin lỗi em...
- Gâu gâu...
Tôi vui mừng vẫy vẫy đuôi. Cô chủ không đuổi tôi đi, yeah!
Cô chủ xoa xoa đầu tôi. Tôi liếm liếm tay cô chủ, cảm thấy cuộc sống của tôi rất hạnh phúc.
***
Về sau, tôi biết chuyện cậu chủ đi du học bên Anh từ một lần cô chủ và bạn thân cô chủ nói chuyện. Tôi cảm thấy không đúng! Trừ ngày mùa đông hôm ấy, cô chủ của tôi vẫn sống bình thường như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí là sống rất tốt.
Một năm sau đó...
Hiện tại cô chủ đang học đại học năm nhất. Hôm nay là một ngày mùa thu có nắng đẹp, thật dễ chịu. Tôi nằm trong cái ổ của mình, lười nhác nghịch cục xương giả. Tôi nghe thấy có tiếng mở cửa, hí hửng chạy ra đón cô chủ. Cô chủ lưng đeo ba lô, còn trên tay là một...cục bông.
- Muối! Em nhìn xem chị đưa bạn về chơi với em này.
Nói rồi cô chủ mang Cục Bông đặt vào cái ổ của tôi. Tôi đứng một bên hiếu kì nhìn trái ngó phải Cục Bông. Cục Bông cuối cùng cũng hé ra ba cái cục đen nhỏ nhỏ. À thì...khụ...là đôi mắt và cái mũi của cu cậu đó mà.
- Gâu gâu! (Chào anh)
- Grừ...gâu gâu gâu... (Gọi là bác)
- Gâu gâu! (Chào bác)
- Gâu. (Tốt)
- Muối! Bây giờ nó sẽ là em trai của em. Nó tên là Muỗi nhé!
Cô chủ xoa đầu tôi, mỉm cười bảo.
- Gâu gâu gâu...
Cô chủ à! Muỗi á? Tôi nhìn Cục Bông với ánh mắt thông cảm. Nghe còn ngang hơn cả cái tên Muối của tôi nữa.
- Đừng có bắt nạn Muỗi đấy. Để chị đi lấy sữa cho hai đứa.
Cô chủ đi rồi, tôi đi vào trong ổ lấy cái xương giả ra đặt trước mặt Cục Bông.
- Gâu gâu. (Cho mi đấy)
- Gâu gâu? (Đây là cái gì?)
Cục Bông ngước đôi mắt long lanh lên nhìn tôi.
- Gâu. (Xương giả)
- Gâu gâu? (Là cái gì?)
- Gâu gâu gâu. (Là đồ chơi)
- Gâu gâu gâu? (Đồ chơi là cái gì?)
Hả???? Tôi rất...Haizzz! Thôi được rồi! Nó vẫn còn bé mà! À mà...khoan đã. Nó bé hay lớn vậy nhỉ? Nó to còn gấp rưỡi tôi nữa nhưng tuổi nó nhỏ thì sao?
- Gâu gâu gâu? (Chú mày là giống nào?)
- Gâu. (Samoyed)
- Gâu gâu? (Bao nhiêu tuổi?)
- Gâu. (Hai tháng)
Đúng là nó bé thật! Được rồi! Tuổi nhỏ dễ dạy! Để cho Cục Bông từ từ hiểu chuyện là được.
- Gâu gâu. (Ngoan, chơi đi)
- Gâu... (Bác...)
- Gâu? (Gì?)
- Gâu gâu gâu gâu? (Đồ chơi rốt cuộc là cái gì?)
- _- ||| Tôi quyết định không để ý đến Cục Bông nữa.
***
Bốn năm sau khi cậu chủ đi, cuộc sống của cô chủ vẫn diễn ra bình thường với tôi, với Cục Bông, với bạn thân cô chủ, với gia đình, với bạn bè, với học tập, với thực tập chuẩn bị ra trường,... Hoặc có thể đó chỉ là trong mắt tôi cũng như những người khác.
Đáng lẽ tôi sẽ không nhận ra vì cô chủ thực sự sống quá tốt. Vào một ngày mùa đông lạnh bình thường như bao ngày đông khác, cô chủ ra ngoài từ sớm.
Gần trưa, có tiếng mở cửa, tôi cứ nghĩ là cô chủ về nên cùng Cục Bông chạy ra đón. Nhà tôi có hai lớp cửa, của sắt ở ngoài và cửa gỗ ở trong. Cửa gỗ mở tung nhưng cửa sắt vẫn im lìm, bạn thân cô chủ đứng phía ngoài cửa sắt. Cô chủ có một thói quen vô cùng xấu là rất hay quên khóa cửa gỗ.
- Hai em ở nhà thôi à? Chi đâu nhỉ?
Nghe thì cỏ vẻ là hỏi chúng tôi đấy nhưng thực chất là bạn thân cô chủ đang nói một mình. Bất quá, Cục Bông tuy to gấp bốn lần tôi nhưng lại ngốc không tả được.
- Gâu gâu gâu. (Cô chủ đi học từ sáng rồi)
Cái Cục Bông hâm hấp này, bạn thân cô chủ cũng không hiểu được chú mày nói gì, có thấy mất công không?
Sau đó, bạn thân cô chủ lấy điện thoại ra, có lẽ là gọi cho cô chủ. Mặc dù bạn thân cô chủ không bật loa ngoài nhưng tôi và Cục Bông vẫn nghe rất rõ tiếng cô chủ.
- Alo! Giang à?
- Ừ! Chi này! Hôm nay Hoàng Long về đúng không?
- Về? Tớ đã bảo là cậu ấy sẽ không về đâu mà!
- Sao không? Chi có đi đón nó không?
- Không đi! Không về thì đón làm gì? Tớ đang ở nhà!
- Ở nhà? Không đi đón thật à?
- Vớ vẩn quá! Tớ đang viết bài luận. Thôi nhé!
Tút...tút...
Hả? Ở nhà? Viết bài luận? Nói dối!
Bạn thân cô chủ nhìn xoáy vào trong nhà, ánh mắt ảm đạm, khẽ lắc đầu.
- Ha...viết bài luận à? Đúng là cứng đầu!
Nói rồi bạn thân cô chủ nhìn hai chúng tôi.
- Hôm nay nó không về đâu quá! Chị đi mua đồ ăn cho hai em nhé!
Bạn thân cô chủ dự đoán như thần, đúng là ngày hôm ấy, cô chủ không hề về nhà. Cả ngày, trời mưa không dứt.
- Gâu...(Bác...)
Cục Bông gọi tôi. Tôi quay lại thấy nó đang đứng dưới tờ lịch treo tường.
- Gâu gâu gâu. (Có cái gì tròn tròn kìa)
Nó nhìn nhìn trên tờ lịch. Tôi ngước lên nhìn, một vòng tròn đỏ chói khoanh tròn số 27 trên tờ lịch. Ừm...hôm nay là ngày 27 tháng 12 thì phải.
- Gâu...gâu gâu? (Bác, nó là cái gì?)
- Gâu. (Không biết)
- Gâu? Gâu gâu gâu. (Bác cũng không biết sao? Chắc là cái này rất cao thâm rồi)
Cục Bông cứ nghĩ thứ gì cao thâm đến nỗi tôi cũng không biết thì nó cũng chẳng hiểu được nên nó bỏ đi không thèm quay đầu nhìn tờ lịch nữa. Tôi nhìn tờ lịch đến xuất thần...
Tôi cứ nghĩ cô chủ đã trở lại cuộc sống bình thường rồi. Thì ra, từ ngày 27 tháng 12 bốn năm trước, mọi thứ đã không còn bình thường nữa. Hay nói chính xác là, từ ngày cậu chủ đi, mọi thứ đều trở nên bất thường.
***
Sau 3 năm, cô chủ trở thành một nữ công an, cuộc sống của cô chủ vẫn mang cái vẻ bên ngoài bình thường như thế.
Reng reng reng...
Ô, điện thoại bàn nhà tôi kêu kìa. Cô chủ chạy ra nghe.
- Alo ai đấy?
- Chi à! Là chị!
- Sếp ạ? Chị gọi có việc gì thế?
Ồ, là sếp của cô chủ. Sếp cô chủ cũng hay đến đây chơi, khá thân với cô chủ.
- À...là thế này, em cho chị mượn Muỗi của em một hôm được không?
- Dạ? Để làm gì hả chị?
- Tại chị cứ hay khoe con Muỗi với thằng bạn mê chó của chị nên nó bảo đưa Muỗi đến chơi với nó. Ngày kia là ngày cưới của em gái nó, em cho chị đưa Muỗi đi chơi một hôm được không?
- Muỗi không đi được đâu chị, chị đưa Muối đi thì còn được, Muỗi không có em thì không được đâu.
- Nhưng Muối bé thế chị sợ lạc mất nó.
- Chị không trông được Muỗi đâu! Chị cũng biết nó nghịch mà!
- Ừ thì chị cũng không hợp với con Muỗi lắm nhưng biết làm sao? Bạn chị thích Samoyed lắm! Hay là em đi với chị?
- Người ta đâu có mời em.
- Chị bảo với bạn chị là được. Nhé?
- Vâng cũng được!
- Đã thế thì mang cả Muối đi luôn cho vui!
- Vâng!
Khi cô chủ kết thúc cuộc nói chuyện, tôi tổng kết lại rằng: ngày kia tôi và Cục Bông được đi dự đám cưới của em gái của bạn của sếp cô chủ.
Hôm đó là một ngày xuân ấm áp, trời trong nắng vàng. Người cưới cũng biết chọn ngày thật! Tôi đứng trước cổng khu tổ chức đám cưới ở ngoại ô thành phố, chiếc cổng trắng với giàn hoa giấy cong cong rủ xuống, hàng rào bao quanh khu cũng màu trắng với những dây leo Mai Hoàng Yến rực rỡ. Sau cổng là con đường lát đá, hai bên đường là thảm cỏ trải dài có điểm xuyết vài bông hoa dại hồng, tím, vàng. Cái phong cảnh này thật khiến người ta thư thái. Bất quá, tiền đổ vào cũng không ít. Nghe sếp cô chủ nói, cái khu này là nhà bạn sếp cô chủ tự xây để tổ chức đám cưới cho con gái. Có tiền là có phong cách! Tôi tấm tắc.
Chúng tôi đến rất sớm, bây giờ nhân viên mới đang xếp bàn ghế ra. À thì là vì bạn của sếp cô chủ muốn chơi với Cục Bông nhiều nhiều ý mà. Bạn của sếp cô chủ đón chúng tôi, rất vui vẻ bế tôi trên tay và xoa xoa đầu Cục Bông. Đành chấp nhận thôi! Haizzzz! Ai bảo tôi thấp bé chứ!
Từ xa đi đến một cu cậu Husky trắng xám ngang tuổi Cục Bông, Cục Bông ngước lên hỏi tôi:
- Gâu gâu gâu? (Bác, kia là bạn hay thù?)
Cục Bông bị ngố rồi.
- Gâu gâu. (Đương nhiên là bạn)
- Đây là Ky nhé, chơi với nhau vui vẻ!
Bạn của sếp cô chủ đặt tôi xuống đất. Tầm nhìn bị thay đổi, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé trước cu cậu Ky. Haizzzz...Chó nhà giàu quả nhiên oai phong hơn.
- Gâu gâu. (Chào anh)
Ky chào tôi.
- Gâu gâu gâu. (Gọi là bác)
- Gâu? (Tại sao?)
Haizzzz...Chó nhà giàu quả nhiên thông minh hơn Cục Bông nhà tôi. Ít ra nó không bị tôi lừa gọi là bác.
- Grừ...gâu gâu gâu gâu... (Bảo gọi thì gọi đi)
Cục Bông bất bình.
- Hừ...gâu gâu. (Không gọi)
Nói rồi nó lững thững quay đi. Haizzzz...Chó nhà giàu quả nhiên chảnh chó.
- Nguyễn...Hoàng Long?
Tôi nghe thấy tiếng cô chủ, quay đầu lại thì thấy cô chủ đang nhìn trân trân lên phông màn trên sân khấu.
- À, người đó sẽ là em rể tôi.
Bạn của sếp cô chủ lên tiếng làm đứt đoạn trạng thái thất thần của cô chủ.
- Ồ, vậy sao? Cái tên này thật thông dụng quá, tên thị trường có khác.
Cô chủ cười nhẹ.
- Đúng vậy! Cái tên rất bình thường, cậu ta cũng không có gì đặc biệt cả. Không hiểu sao em gái tôi theo đuổi cậu ta suốt 2 năm trời.
- Không nhất thiết người đó phải đặc biệt, yêu chính là yêu thôi!
Cô chủ lại dán mắt vào dòng chữ cách điệu trên phông màn đó. Tôi nghĩ, có lẽ chính cô chủ của tôi cũng không rõ là đang nói về cô dâu hay đang nói về chính mình nữa.
- Thôi được rồi! Hai người có muốn vào xem cô dâu trang điểm không? Em gái tôi cũng thích động vật lắm, cô có thể đưa Muối vào chơi với nó. Còn Muỗi thì để tôi dẫn nó ra vườn chơi với Ky nhé.
- Được, có chuyện gì thì cậu gọi bọn tớ đấy. Muỗi nghịch lắm!
Sếp cô chủ cười nói.
- Được!
Sau đó, cô chủ bế tôi cùng vào phòng trang điểm của cô dâu. Đứng trước mặt cô dâu, cô chủ tròn mắt ngạc nhiên:
- Cô...cô là...cô gái nhớ nhầm ngày?
- Ô! ^o^ Chị gái si tình ở sân bay đúng không? Gặp lại chị thật vui quá! Chúng ta quả thật có duyên!
Cô dâu đang làm tóc dở cũng nhảy dựng lên, đi đến nắm tay cô chủ lắc đi lắc lại. Òa, cô dâu cũng thật tùy hứng, con gái nhà giàu có khác. Tóc cô dâu chưa kịp cố định lại bị xổ tung ra, cô gái làm tóc với vẻ mặt hết kiên nhẫn hét lên:
- Cô có thể ngồi yên mà! Đây là lần thứ ba, lần thứ ba rồi cô biết không?
- Được rồi được rồi! Hì hì hì!
Cô dâu cười trừ với cô gái làm tóc, ngồi yên vị lại chỗ cũ, mỉm cười nói chuyện với cô chủ.
- Tình cờ nhỉ? Sao chị lại đến đám cưới của em thế?
- Là chị dẫn nó đến. Nó là cấp dưới của chị.
Sếp cô chủ cười hì hì nói với cô dâu
- Trái đất tròn thật! Không ngờ chị lại là cấp dưới của chị Huyền.
- Hầy! Cái duyên cái số nó vồ lấy nhau. Nếu hôm đấy em không nhớ nhầm ngày thì chắc bây giờ chị với em vẫn là xa lạ.
- Hi hi. Con chó của chị yêu quá nhỉ?
Nói rồi cô dâu vuốt nhẹ lông tôi.
- Chồng em cũng thích những chú chó như thế này lắm. Anh ấy còn đặt làm hình nền máy tính cơ. Cũng lông nâu trắng như thế này, nhìn đáng yêu cực!
Nói về chồng sắp cưới, cô dâu mỉm cười ngọt ngào với tôi. Tôi hơi thất thần! Dường như tôi nhìn thấy cô chủ của tôi với nụ cười ngọt ngào như thế của cái ngày đông bảy năm trước.
- Úi giời! Chồng em rồi cơ đấy! Gớm! Cô còn cưới trước cả chị.
Sếp cô chủ mỉm cười trêu gẹo cô dâu.
- Chị cũng nhanh đi còn chờ gì nữa. Bao giờ em mới thấy được mặt anh rể đây?
- Chị cũng đã thấy mặt em rể đâu.
Sếp cô chủ bĩu môi.
- À đúng đấy! Chú rể đâu rồi?
Cô chủ cười cười hỏi bâng quơ.
- Chắc lát nữa anh ấy mới đến. Anh ấy có cần trang điểm đâu.
- Ơ, chị tưởng em phải ở nhà để chú rể đến đón dâu chứ.
Sếp cô chủ thắc mắc.
- Em bảo bố mẹ bỏ qua rồi. Phiền phức lắm!
Cô dâu quả là bá đạo! Number one luôn! Làm gì có ai muốn lược bỏ nghi thức lễ cưới nhỉ?
- Cô Chi, cô ra đây một lát được không?
Anh cô dâu từ ngoài cửa nói vọng vào.
- Muỗi có chuyện gì sao?
- Không! Tôi muốn nhờ cô một chút.
- À, được!
Cô chủ đặt tôi xuống rồi bước ra ngoài cùng anh cô dâu. Tôi cũng lẽo đẽo chạy theo nhưng do chân tôi ngắn quá mà. Haizzzz...cô chủ bỏ xa tôi một quãng. Khoan đã...có mùi gì quen quen. Là...là mùi của...
- Muối?
Tôi quay lại và nhìn thấy cậu chủ của tôi. Cậu chủ khoác trên mình bộ lễ phục cưới trang nhã. Cậu chủ nhìn trưởng thành hơn so với kí ức của tôi rất nhiều. Cậu chủ đang ngẩn người nhìn tôi, gọi tên tôi trong vô thức.
- Gâu. Gâu gâu gâu gâu...
Cậu chủ. Cậu đã đi đâu thế? Cậu đã ở đâu suốt bảy năm trời thế? Cậu chủ! Cuối cùng cậu cũng về rồi sao? Cậu chủ! Cô chủ đợi cậu rất lâu. Cậu chủ! Suýt nữa cô chủ đã không cần tôi nữa. Cậu chủ...cậu đừng đi nữa, cô chủ sẽ buồn...
- Làm sao có thể ở đây? Không phải Muối!
Cậu chủ lắc đầu thật mạnh, tự lẩm bẩm.
- Mày ở đâu chui ra thế? Thật giống Muối quá!
Cậu chủ cúi xuống xoa đầu tôi, bế bổng tôi trên tay.
- Gâu gâu gâu.
Là tôi đây mà cậu chủ.
- Ha ha ha...đáng yêu quá!
- Sao em lại ngoan vậy chứ?
- Ăn nào, a...
Ngoài sân sau có tiếng cô chủ đang cười đùa vui vẻ. Cậu chủ dường như bất giác đi về phía sân sau.
Qua tấm kính lớn, tôi thấy cô chủ mặc bộ váy nâu, đôi giày cao gót để một bên, chân trần ngồi trên thảm cỏ xanh mượt đang đút thức ăn cho Ky. Cô chủ còn xoa đầu và cười với Ky rất thân thiết. Anh cô dâu thì đang chải lông cho Cục Bông, thỉnh thoảng nói câu gì đó với cô chủ làm cho cô chủ thích thú cười rộ lên. Ánh nắng ấm áp tràn ngập khu vườn, chiếu xuống làm rạng rỡ thêm nụ cười vui vẻ của hai người. Nếu người ngồi bên cô chủ là cậu chủ, tôi sẽ cho rằng phút giây này thật tuyệt mĩ. Nhưng giờ đây, cảm giác trống rỗng xâm lấn tôi, tôi cảm nhận được đôi bàn tay run run của cậu chủ.
Thời gian cuốn nhanh như nước chảy mây trôi. Đã bảy năm rồi... Biển trời đôi phương, lòng người hai ngã. Nhưng mà...trái đất đúng là tròn thật!
***
Tôi cảm thấy buồn bã, muốn ở một mình. Thế nên tôi chui vào bụi cây ở sân sau sau khi cô chủ và anh cô dâu đi khỏi.
Cô chủ đã gặp cậu chủ rồi. Sau bảy năm đằng đẵng, cuối cùng cô chủ cũng gặp lại cậu chủ. Chỉ là khi đó, cậu chủ đang đi bên cạnh cô dâu, mỉm cười yêu chiều nghe cô dâu ríu rít nói chuyện. Cô chủ không nói gì, chỉ dắt Muỗi đi lướt qua.
- Uống không?
Có tiếng cậu chủ vang lên. Qua lùm cây, tôi thấy cô chủ đang ngồi dưới gốc cây hoa đại, cậu chủ đứng trước mặt cô chủ, hơi cúi xuống đưa lon coca cho cô chủ.
- Về khi nào?
Cô chủ không nhận lon coca, ngước lên hỏi.
- Tháng trước.
- ...Ừ.
Một khoảng im lặng thật dài. Cô chủ vẫn ngước đầu lên, cậu chủ vẫn để lon coca trong tư thế cúi xuống đưa cho cô chủ. Không khí ngột ngạt đến khó chịu! Cậu chủ buông thõng tay cầm lon coca xuống.
- Tôi xin lỗi!
Giọng cậu chủ trầm trầm, đâu còn tinh nghịch như xưa nữa.
- Xin lỗi cái gì? Tôi cái gì cũng không nhớ.
Cô chủ cười rạng rỡ.
- Ba năm trước tôi không thể về được, gia đình tôi ngày ấy rất khó khăn. May mà gia đình Chi đã giúp đỡ mới vượt qua. Chi thích tôi. Tôi nợ ơn của gia đình cô ấy nên tôi...
Cậu chủ dừng lại quan sát thái độ của cô chủ.
- Ông đang nói cái gì thế? Vợ ông chứ có phải vợ tôi đâu! Nói với tôi làm gì?
Cô chủ vẫn treo trên môi nụ cười rạng rỡ.
- Cô ấy tên là Phạm Linh Chi.
- Tôi biết rồi!
Cô chủ lại tặng cho cậu chủ một nụ cười.
- Cô ấy...có nụ cười giống bà. Tính tình cô ấy cũng vui vẻ hồn nhiên như bà. Nếu không tôi đã không đồng ý làm người yêu cô ấy.
- Không giống! Một chút cũng không giống! Không phải tôi!
Cô chủ vẫn cười.
- Tôi lấy cô ấy vì cô ấy có ơn với tôi. Không có cô ấy xin bố mẹ thì gia đình tôi giờ đã tan nát rồi.
- Hoàng