Đi qua những kỉ niệm

Đi qua những kỉ niệm

Tác giả: Sưu Tầm

Đi qua những kỉ niệm

Có những cảm xúc vu vơ thoáng qua.


Vì quá cô đơn mà ta ngộ nhận đó là tình yêu tha thiết.


Có những tình yêu thiết tha.


Vì quá quen thuộc mà ta lại lầm tưởng rằng đó là cảm xúc thoáng qua.


***


Hắn và nó học chung từ hồi tiểu học tới đầu cấp 2. Sau đó nó chuyển trường. Đôi lúc vẫn thường gặp nhau nhưng cả hai cũng chỉ chào hỏi vài câu xã giao. Rồi dần dần chúng thưa thớt những cuộc gặp mặt. Thế nên giả dụ có chạm mặt nhau cũng chẳng biết nói gì. Bởi đơn giản trước kia suốt ngày chí chóe rồi gây lộn với nhau thôi, đâu có chủ đề nói chuyện nghiêm túc nào? Nó ngượng ngùng, đôi khi muốn bắt chuyện trước nhưng lại chẳng biết phải mở lời ra sao. Vậy nên nó đành im lặng, xem như chưa nhìn thấy hắn! Mặc dù mỗi lần như thế nó thấy khó chịu vô cùng.


Lại quay về thuở thơ ấu, khi còn là những đứa trẻ vô cùng ngây ngô. Cả hai đều vô cùng thích vẽ, suốt ngày ganh nhau xem đứa nào vẽ đẹp hơn. Năm lớp 5, thầy dạy Mĩ thuật chọn nó đi thi vẽ cấp Thành phố, hắn rầu lắm, mặt mũi đau khổ vô cùng! Còn nó thì sung sướng, dương dương tự đắc vì cảm thấy dường như mình đã vượt qua hắn. Có thể xem lần này nó thắng, mặc dù nó biết hắn giỏi hơn mình nhiều.


Đi qua những kỉ niệm


Nhớ hồi đó, hai đứa đều có chiều cao vượt trội nhất lớp. Nó và hắn hầu như mỗi ngày đều chạy ra cái cột đo chiều cao có đánh dấu những vạch số. Lớp 6, nó cao trên mét rưỡi, hắn hơn nó cả 10 phân. Hắn đưa tay đo từ đầu nó đến tai hắn rồi cười khoái chí. Nó hậm hực về nhà chăm chỉ uống sữa, hy vọng một ngày nào đó mình sẽ cao hơn.


Kể đến thế có lẽ mọi người sẽ nghĩ hai đứa thân nhau lắm? Không hề! Hắn rảnh rỗi là lại kiếm cớ trêu nó. Từ việc cắt trộm mấy lọn tóc dài trên đầu nói cho đến việc lấy bút xóa tô vẽ những thứ kỳ quặc trên chiếc ghế nó mua để ngồi chào cờ...Lần nào cũng vậy, nó uất, muốn khóc mà không khóc được. Nó không muốn hắn nghĩ mình yếu đuối, khóc vì những trò ngớ ngẩn của một thằng nhóc ngẩn ngơ.


Rồi không biết thế nào, có 1 lần hai đứa cãi vã, nó đánh hắn. Buồn cười ở chỗ không hiểu nó dùng vũ khí gì và ghê ghớm ra sao mà khiến hắn chảy máu đầu. Nó sợ quá, khóc ăn vạ. Cô giáo dạy tiếng anh bất lực trước hai đứa quỷ sứ. Cả lớp được một phen nháo nhào khi thấy tay hắn ôm đầu, chảy đầy máu....


Nó muốn xin lỗi, nhưng lại không dám. Nó sợ hắn điên tiết lên sẽ lại ngoác miệng ra mắng chửi nó. Vậy là nó đành lặng im.


Nhưng trẻ con mà, chẳng giận nhau được lâu. Một thời gian sau chúng lại bắt đầu những cuộc gây lộn bất phân thắng bại không rõ nguyên nhân. Tuy là bực mình những nó cũng vui lắm. Chỉ sợ rằng sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau, chứ còn cãi nhau được, chứng tỏ là hết giận nhau từ lâu rồi!


Hôm nó sinh nhật tròn 13 tuổi, hắn hỏi nó: "Hôm nay sinh nhật mày à?". Nó sung sướng vì lần đầu tiên có một tên con trai nhớ tới sinh nhật mình, nó toe toét cười gật đầu lia lịa. Cứ ngỡ rằng hắn sẽ tặng cho nó một món quà bất ngờ hay mời nó đi ăn cái gì đó. Ai ngờ hắn chỉ hỏi rồi quay đi, không thèm đả động gì tới chuyện đó nữa. Cả buổi học nó ấm ức, dỗi ra mặt với hắn. Còn hắn thì vẫn hồn nhiên nô đùa bên những tên con trai cùng lớp. Khi về nhà, nó thấy trong cặp mình có một mẩu giấy nhỏ được trang trí hoa văn từ những nét bút bi. Trong đó có hai dòng chữ, mà nhìn qua là nó biết đó là chữ của hắn rồi: Happy birthday! I love You chiu chiu! Nó sững người lại một lúc rồi bật cười thành tiếng. Hắn cũng dễ thương đấy chứ! Dễ thương vì đã biết chọn đúng người để yêu quý. Trong gần 20 đứa con gái trong lớp, chỉ có nó là được hắn quan tâm, chăm sóc một cách "đặc biệt" vô cùng. Thực ra thì nó cũng quý hắn mà! Chỉ là kiêu nên không chịu nói ra thôi J Đó là kỉ niệm đầu tiên về một tên con trai mà nó nhớ lâu nhất. Cho tới tận bây giờ.


Cuối năm lớp 6, lũ con trai trong lớp tổ chức liên hoan. Mỗi tên đóng tiền cho một bạn nữ trong lớp. Hắn đóng tiền cho nó, còn xin phép bố mẹ cho nó tham gia hẳn hoi! Xem chừng nó cảm động lắm!


Cả lớp bận rộn với việc làm cơm, bếp núc. Nó và hắn cũng lăng xăng chạy khắp nơi làm cùng. Trong một lúc không hiểu vô tình hay cố ý, bàn tay hắn chạm vào tay nó. Nó giật mình rụt tay lại, mặt đỏ ửng lên rồi đấm bồm bộp vào lưng hắn. Còn hắn vẫn cười nhe nhởn. Tim nó đập mạnh, không hiểu sao lúc chạm tay hắn nó lại có cảm giác như bị điện giật vậy. Đó cũng là lần đầu tiên, nó chạm tay vào một người khác giới.


Khi nó chuyển trường, nó khóc nhiều lắm! Nó nhớ tụi quỷ sứ lớp nó, nhớ cả cái tên hay làm nó ức phát khóc nữa. Nó thực sự không muốn phải rời xa mọi người một chút nào. Nó vào nhà bà chị rồi ngủ luôn ở đó. Sáng hôm sau về nhà, bố mẹ nó bảo có một tụi con trai tới gọi tên nó om sòm vang cả phố, tên cao kều to mồm nhất. Nó mỉm cười. Vì không cần nói tên, nó cũng biết tên đó là ai rồi.


Thỉnh thoảng chúng vẫn gặp nhau trên đường. Hắn đạp xe cùng một đám con trai mà nó không quen. Nó ì ạch đi phía sau, lặng lẽ nhìn hắn. Cứ như thế, chúng chẳng còn cơ hội được cãi vã cùng nhau, hi hữu gặp mặt lại chẳng biết bắt đầu từ chuyện gì. Trước kia mày- tao loạn xị ngậu, giờ lớn rồi, chẳng còn bé nữa, nói chuyện với nhau cũng không biết phải xưng hô thế nào. Vậy là vô tình hai đứa hình thành nên một khoảng cách, vừa gần vừa xa. Vô hình chung chúng dường như chỉ còn là hai người xa lạ.


Cuối năm cáp 2, nó nghe tin hắn có người yêu. Là con bé bên cạnh lớp nó, đanh đá vô cùng. Nó thắc mắc, chẳng hiểu sao hắn lại để ý tới con bé chua ngoa ấy. Nó buồn suốt một tháng, cứ đăm chiêu nghĩ ngợi. Mà cũng chẳng hiểu buồn vì gì, nghĩ vì gì nữa, giống như Xuân Diệu viết "Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn" ấy!


Vài tuần sau nghe tin hắn và con bé đó chia tay, lý do vì hai đứa đi uống trà sữa nhưng hắn lại quên mang theo tiền. Nó vui vẻ, cười nói suốt cả ngày. Bởi vì nó biết, hắn còn trẻ con lắm, đâu có biết yêu đương là gì? Và nó cũng biết rằng vui vẻ như vậy là không tốt, khi đã hạnh phúc trên nỗi đau của kẻ khác. Nhưng đời là vậy, mình không giẫm đạp lên họ thì họ sẽ lại giẫm đạp lên mình. Thà bị gọi là thực dụng còn hơn bị chịu tổn thương.


Vui vẻ chẳng bao lâu nó lại lao đầu vào kỳ thi vượt cấp. Rồi trong suốt 3 năm cấp 3, vì học khác trường nên chúng chẳng liên lạc, chẳng gặp gỡ, tất nhiên cũng chẳng hề nói chuyện với nhau. Tình bạn thời thơ ấu của nó vô tình bị chìm vào lãng quên, trôi đi không còn một chút dấu vết.


Thời gian thấm thoát trôi đi. Vậy mà từ lúc nó và hắn không còn học chung lớp đã được 8 năm rồi. Nó và hắn giờ đều đang là những sinh viên đại học năm 2. Có vài lần nó thấy hắn ở bến xe bên kia đường, cả hai đứng đối diện nhau, cách nhau một giải phân cách Nó không biểu lộ niềm vui của mình trên đôi môi mà chỉ biểu lộ từ ánh mắt. Còn hắn, có lẽ không thể nhìn thấy nó đâu, và dĩ nhiên cũng không thể thấy được những gì qua đôi mắt buồn của nó.


Rồi nó cũng yêu, cũng trải qua 2 mối tình sâu đậm, nhưng rồi cũng lại chia tay, chia tay rồi thì chẳng có cơ hội gặp lại. Còn hắn và nó vẫn có thẻ chạm mặt nhau 1 năm vài ba lần. Nhưng mỗi lần như thế, không hiểu sao cả hai không ai nói lời nào với nhau. Mỗi người làm một việc, hầu hết đều dành thời gian vào chiếc điện thoại của mình. Nó tò mò, không hiểu hắn có cảm giác như nó không? Cảm giác muốn nói chuyện lắm nhưng không biết phải nói thế nào ấy! Bứt rứt và khó tả lắm! Lý tính thì là vô hình mà L


Và nó mò mẫm tìm được FB của hắn. Thì ra hắn đang là hot boy khá có tiếng, chụp hình cho nhiều tờ báo teen (vậy mà trước giờ nó lại không hề hay?), lượt theo dõi lên tới vài chục nghìn người. Nó xem profile và giật mình thi biết hắn đang theo học ngành diễn viên, nó chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ rẽ sang con đường nghệ thuật thứ 7 đó.


Nó thở dài rồi out FB hắn ra. Nó chẳng nhấn vào lời mời kết bạn, cũng chẳng thèm theo dõi. Nó không muốn mình bị mang tiếng là "Ăn theo". Nó tự ái, trong đầu ẩn hiện câu hỏi "Liệu có phải hắn nổi rồi nên chảnh, quên luôn mình không?". Nó thẫn thờ, trách mình sao mà đa cảm quá vậy...


Không hiểu trời xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay, khi nó đang chen chúc đứng trên chiếc xe bus chật chẹp thì hắn bước lên. Rõ ràng là hắn nhìn thấy nó, vậy mà mặt hắn lạnh tanh, còn nó thì ngơ ngác. Hai đứa đứng ngay cạnh nhau, vậy mà một câu chào hỏi xã giao cũng không hề có. Nó cứ đứng vậy, bỏ qua mấy chiếc ghế trống mà lẽ ra nó có thể được ngồi. Vì nó muốn đứng cạnh hắn, chỉ là đứng cạnh thôi, để nó an tâm rằng chúng chưa từng xa nhau. Vậy mà khi người đang ngồi phía sau hắn rời khỏi ghế để xuống bến tiếp theo hắn ngồi luôn mà không suy nghĩ. Nó tròn mắt, thật không tin nổi, dù gì nó cũng là con gái, hắn không thể nhường chỗ cho nó sao? Dẫu biết rằng ngay bến sau thôi là nó sẽ xuống? Thực sự là lúc đó, nó ghét hắn kinh khủng.


Ngày hôm sau nó với bạn bước lên xe bus thì lại nhìn thấy hắn. Hắn ngồi ghế cuối nhìn nó chằm chằm, cái nhìn vô cùng lạ lẫm. Nó hơi hoảng, liền quay đi líu lo chuyện trò với cô bạn đi cùng nó. Đôi lúc vẫn giả vờ nhìn xung quanh rồi liếc qua chỗ hắn. Hắn đang nhắm mắt ngủ ngon lành, trong phút giây đó, nó chợt thấy hắn đáng yêu, khác hẳn cảm giác khó chịu của ngày hôm qua.


Người ta bảo quá tam ba bận, sáng hôm nay, nó ngồi trên chiếc xe bus vắng bóng người, mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa kính. Bỗng nó chợt thấy phía sau lưng của ai quen quen, đang ngồi cùng 2 tên cool boy mà vàn lần nó thấy trên mạng. Hình như là hắn! Nó ngoái cổ lại nhìn rồi giật mình. Quả thực là hắn! Trà đá, xoài dầm, phở cuốn, thuốc lá. Hắn hút thuốc. Nó nhăn mũi, nó ghét con trai hút thuốc vô cùng. Bánh xe bus như chạy nhanh hơn, hình ảnh hắn khuất dần trong mắt nó...


Ba ngày liên tiếp nó gặp hắn, nhưng rồi cũng chẳng hề biểu lộ chút cảm xúc nào trên gương mặt. Nó biết thời gian không phải rào cản ngăn cách tình bạn của hai đứa nó. Đơn giản chúng đã trưởng thành. Còn bé m55 ngày nào giờ đã cao thêm 7 phân, thằng bé hay bon chen đo chiều cao cùng nó giờ cao hơn m8 rồi. Chúng không còn là những đứa trẻ hồn nhiên, vô tư đánh cãi nhau trong lớp nữa. Cũng không còn là con bé sung sướng vì lần đầu tiên được 1 tên con trai chúc mừng sinh nhật, không còn là thằng bé cặm cụi trang trí 1 mẩu giấy trắng rồi lén nhét vào cặp con bé cùng lớp ngày nào. Con bé đó giờ đây không như trước kia, khóc cả ngày vì phải chuyển trường, thằng bé đó cũng thay đổi, không còn hét ầm tên con bé trước cửa nhà nó...


Có thể khi lớn rồi, việc chú trọng tới sự nghiệp và tương lai khiến người ta vô tình bỏ quên tuổi thơ của mình ở phía sau, lãng quên đi những kỉ niệm ngây thơ thời mực tím. Biết đâu vào một ngày nào đó, khi già đi rồi, chúng ta không còn phấn đấu vì tương lai nữa, lại muốn tìm lại những kí ức của 50,60 năm trước rồi tự cười một mình thì sao? Nụ cười đó có thể là vui, là buồn, là bồi hồi xao xuyến nhưng cũng có thể là những sự tiếc nuối không nói lên lời...


Có những cảm xúc vu vơ thoáng qua.


Vì quá cô đơn mà ta ngộ nhận đó là tình yêu tha thiết.


Có những tình yêu thiết tha.


Vì quá quen thuộc mà ta lại lầm tưởng rằng đó là cảm xúc thoáng qua.


Silenttear


 

2hi.us