Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

Tác giả: Sưu Tầm

Bình thường à! Chúc cậu may mắn!

nữa cậu ấy sẽ về!


- Cậu chờ sao?


- Không chờ!


- Sao?


- Tớ lại tin cái lời nói vô căn cứ của cậu ấy sao? Bốn năm! Sau bốn năm mà cậu ấy còn nhớ Hà Quỳnh Chi là một người bạn cũ đã là may rồi.


- Hai cậu...cứ thế này mà kết thúc?


- Chẳng nhẽ chưa kết thúc?


- Biết đâu bốn năm sau...


Câu nói lấp lửng của Giang khiến Chi trầm mặc.


- Bốn năm sau cậu ấy sẽ không về. Có lẽ cũng sẽ không bao giờ về. Hoặc giả là có thì khi đó có hai trường hợp. Một là tớ đứng ở một góc sân bay, nhìn cậu ấy nắm tay người con gái khác bước xuống máy bay. Hai là...tớ nắm tay một người con trai khác, đi đón cậu ấy về nước.


- Trường hợp thứ ba, cậu đứng đón Hoàng Long một mình, nó bước xuống máy bay một mình, và hai người quay lại.


- Cậu thực tế một chút được không?


- Tại sao lại không nghĩ tích cực lên?


- Vốn dĩ không có khả năng! Tớ không hi vong, sẽ không thất vọng!


Cậu đi rồi! Cậu rời xa tôi rồi! Tại sao thế? Cậu vẫn nợ tôi một lời giải thích.Cậu bảo tôi phải làm gì bây giờ? Tôi quen có cậu ở bên rồi! Đột ngột quá! Cậu đi rồi! Cũng không để tôi nói một lời tạm biệt.Cậu bảo bốn năm nữa cậu sẽ về?Lừa ai chứ? Tôi biết ngày 27- 12 là ngày chúng ta mãi mãi mất người kia. Tôi hiểu cái ánh mắt hôm đó của cậu rồi. Thế mà tôi còn không để tâm đến. Muộn rồi!


Bình thường à! Chúc cậu may mắn!


***


Bốn năm sau, ngày 27- 12...


Sân bay...


Tôi tên là Phạm Linh Chi, năm nay 20 tuổi. Tôi đang học đại học nhưng thật sự học trong nước rất chán nên tôi bảo bố mẹ cho du học bên Anh. Nhà tôi cũng khá giàu có nên chẳng ai phán đối quyết định của tôi. Ngày mai tôi sẽ lên máy bay sang Anh nhưng hôm nay tôi nhớ nhầm ngày thế là ra sân bay.


Tôi đứng trước bảng thông báo các chuyến bay, tìm mãi cũng không thấy chuyến mình sẽ đi ở đâu. Bên cạnh tôi có một chị đeo kính, khoác một cái áo màu xám, chân đi giày thể thao. Nhìn khuôn mặt chị ta có vẻ thân thiện nên tôi bạo dạn nhờ.


- Chị gì ơi! Chị có thể tìm giúp tôi chuyến bay này ở trên bẳng thông báo không?


Tôi dơ cái vé ra cho chị ta xem.


Chị ta nhìn tôi chòng chọc.


- Chuyến bay này của cô là ngày 28- 12. Ngày mai cơ!


Hả? Tôi vội nhìn lại vé máy bay. Ôi! Đầu óc tôi bị làm sao thế này?


- Cô thú vị thật!


Chị ta cười cười nhìn tôi.


- Tôi...


Ngượng quá đi thôi!


Tôi chưa kịp nói gì thì điện thoại của chị ta đổ chuông.


- Alo! Giang à?


Chị ta nói.


- Về? Tớ đã bảo là cậu ấy sẽ không về đâu mà!


Chị ta cau mày.


- Không đi! Không về thì đón làm gì? Tớ đang ở nhà!


Chị ta nói dối.


- Vớ vẩn quá! Tớ đang viết bài luận. Thôi nhé!


Nói rồi chị ta cúp máy.


- Cô không định đi về nhà à?


Chị ta lại nhìn tôi chòng chọc.


- À! Chị nói phải! Chào chị tôi về!


Tôi chào rồi quay người đi. Chị đó khó hiểu thật! Đang ở nhà? Đang viết bài luận? Sao chị ta lại nói dối như thế nhỉ?


Tôi ngồi taxi từ sân bay về nhà. Trời đổ mưa to.


Ngày 28- 12...


Sân bay...


Hôm nay tôi không nhầm ngày nữa rồi. Tôi lại đứng trước bảng thông tin tìm chuyến bay của mình. A! Tôi tìm thấy rồi! Nửa tiếng nữa mới cất cánh! Tôi đi về phía mấy hàng ghế định ngồi chờ. Ơ! Tôi thấy cái chị mặc áo xám, đi giày thể thao hôm qua. Quần áo vẫn như hôm qua, đầu tóc chị ta hơi rối, tinh thần có vẻ mệt mỏi. Mẹ ơi! Đừng bảo chị ta đợi ở đây từ hôm qua nhé?


- Chị chờ ai mà kiên trì thế?


Tôi đi đến ngồi cạnh chị ta.


- Ồ! Cô bé nhớ nhầm ngày đây mà.


- Đúng là tôi đây!


Tôi gật gật đầu.


- Tôi chờ một người!


- Ai chẳng biết chị chờ người. Ai thế? Người yêu à?


- Một nửa người yêu...à không...không thể nói là người yêu được. Tôi cũng không biết cậu ta đối với tôi là gì nữa.


Chị ta lắc đầu cười buồn.


- Chắc chị phải yêu anh ta lắm mới có thể chờ suốt một ngày một đêm như thế nhỉ?


- Có lẽ thế! Hoặc cũng có thể là không!


- Là sao?


- Tôi chờ vì nghĩ là...có lẽ cậu ấy bị lỡ chuyến bay. Nhưng có lẽ tôi không chờ được nữa rồi.


Tôi nhìn chị ta. Chị ta thật có nghị lực! Đến lúc nào đó tôi yêu một người, tôi cũng sẽ như chị ta. Dù thế nhưng hình như sức chịu đựng của chị ta đã hết rồi. Chị ta đứng dậy, bước được hai bước thì quay đầu lại nhìn tôi.


- Cô sang Anh đúng không?


- Đúng!


Tôi gật đầu.


- Có lẽ nơi đó rất đẹp, hoặc là rất tráng lệ, phồn hoa khiến con người ta đến rồi thì không muốn trở ra. Chúc cô may mắn! Tạm biệt!


Chị ta gật đầu mỉm cười với tôi rồi bước đi thẳng.


***


Hoàng Long! Tôi nói câu đó với cô gái nhớ nhầm ngày, tôi muốn lời chúc may mắn và lời tạm biệt của tôi sẽ đến được nước Anh. Cái đất nước giữ chân cậu ở đó. Tôi từ bỏ nhé! Tạm biệt! Chúc cậu may mắn!


Jin


 

2hi.us